Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 15-12-2016] Sau một đêm duy nhất, những nhân tố can nhiễu việc luyện công buổi sáng của tôi đã tiêu tan. Sau đó tôi thấy không gì có thể ngăn trở mình ở phương diện này nữa.

Cách đây một vài tuần, có một số nốt đỏ xuất hiện trên cơ thể tôi. Cùng lúc, trên ngón tay của con tôi cũng có một cục u nhỏ và cứng xuất hiện. Đầu tiên tôi không để ý nhiều đến chúng, vì tôi minh bạch Pháp mà Sư phụ giảng:

“Hiện giờ dám làm thì đều là những gì? Đều là những loại côn trùng, những vi trùng loạn bát nháo, đều là những thứ đó. Phát chính niệm là phi thường hữu dụng!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Vì vậy khi phát chính niệm, tôi chủ định thêm vào ý niệm thanh trừ những thứ như côn trùng, vi trùng, v.v.. ở trong trường không gian của mình.

Tuy nhiên, không lâu sau, ngày càng có nhiều nốt đỏ xuất hiện trên cơ thể. Cục u ở trên ngón tay con tôi cũng ngày càng lớn hơn. Cuối cùng chỗ đầu ngón tay của cháu hình thành một cái lỗ và dường như ở bên trong có thứ gì đó đang sinh trưởng.

Trong một giấc mơ, tôi thấy nó là thứ gì đó giống như các xúc tua của một con bạch tuộc, rồi sau đó tôi lôi nó ra. Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy, ở không gian này dường như không có gì thay đổi ở ngón tay của cháu.

Sau đó, tôi bắt đầu coi trọng vấn đề này hơn. Tôi cũng đọc lại một trong các bài giảng của Sư phụ. Tôi đột nhiên nhận ra mình đã bỏ qua đoạn Pháp trước đoạn Pháp được đề cập đến bên trên:

“Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé. Là vì tu luyện là nghiêm túc, là vô lậu, chư vị tại những việc đó qua thời gian lâu mà không tu [vượt] qua, tuy là nhỏ, chư vị thời gian lâu không coi trọng, thì chính là sự việc rồi, cho nên rất nhiều người là vì thế mà ra đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Tôi bắt đầu hướng nội và nghĩ xem thiếu sót trong tâm tính của mình là gì. Tôi dần nhận ra rằng mình đang lấy lý do là quá bận công việc để không kiên trì luyện công. Tôi cũng không coi trọng phát chính niệm. Đây không phải là những vấn đề nhỏ và qua thời gian chúng trở thành những thói quen khó thay đổi.

Khi tôi cố gắng tăng cường ý chí của mình, can nhiễu cũng gia tăng. Chẳng hạn, một vài lần đồng hồ báo thức của tôi không đổ chuông. Mỗi ngày tôi đều tự nhủ rằng sẽ dậy sớm để luyện công nhưng luôn thất bại.

Cảm thấy khổ não, tôi quỳ xuống trước ảnh Sư phụ và xin Sư phụ giúp đỡ.

Trong lần học Pháp sau đó, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi bằng việc chỉ cho tôi một con đường chân chính, đó là tu tâm và phát chính niệm.

Nó được quyết định bởi chính tôi, xem liệu tôi có thể chiểu theo Sư phụ trên con đường này hay không. Tôi bắt đầu suy ngẫm về bản thân mình, tự hỏi tại sao tôi lại bị dao động bởi những biểu hiện trên bề mặt.

Cũng là vì trên thực tế tôi vẫn còn quan niệm về bệnh. Chỉ có một con đường duy nhất mà một học viên nên đi theo – Con đường Sư phụ an bài.

Vì vậy, trong khi phát chính niệm, tôi cố gắng loại bỏ quan niệm về bệnh. Thông qua việc luyện công và phát chính niệm, những nốt đỏ bắt đầu biến mất. Thế nhưng cái lỗ trên tay của con tôi vẫn còn và bắt đầu chảy máu liên tục.

Từ đó, tôi bắt đầu thấy cái tình và tâm sợ hãi của mình đối với con và những triệu chứng của cháu. Tôi không thể giữ cho tâm mình không động. Đồng thời tôi sợ chồng không hiểu mình và chúng tôi sẽ kết thúc trong cãi vã.

Một ngày, tôi vào đọc một bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ có tựa đề “Chỉ Pháp mới có thể giải thể những an bài của cựu thế lực.“

Tôi bắt đầu nhận ra mình đang ở tình huống tương tự vì tôi không học Đại Viên Mãn Pháp thấu đáo. Tôi đọc lại cuốn sách và thấy luyện công thì ra tốt như vậy!

Những nhân tố đang can nhiễu khiến tôi không luyện công được đã biến mất. Tôi cảm thấy không gì có thế ngăn cản mình về phương diện này. Tôi nhận ra mình cũng bị ảnh hưởng bởi con người trong xã hội ngày nay và thái độ không trân quý hay coi trọng tu luyện của họ.

Nghĩ về nó theo cách này: Nếu chúng ta sống trong một xã hội truyền thống, khi đã đắc được Pháp trân quý như vậy thì người ta sẽ trân quý Ông nhiều hơn.

Từ đó trở đi, việc dậy sớm không còn khiến tôi đau đầu nữa. Tôi cũng bắt đầu trân quý thời gian luyện công. Thêm vào đó, đối mặt với những hiểu nhầm từ chồng mình, tôi không còn tranh cãi với anh nữa. Thay vào đó, tôi nói chuyện với anh từ quan điểm của anh và sử dụng những gì chồng mình có thể hiểu được để giải thích cho anh nhận thức của mình về bệnh tật ở góc độ của một người tu luyện. Tôi tin chắc rằng sức mạnh siêu thường của Đại Pháp và tín tâm kiên định của mình có thể thay đổi mọi thứ.

Cuối cùng, khi tôi bắt đầu dụng tâm để làm sao bước đi tốt trên con đường mà Sư phụ an bài cho chúng ta thì ngón tay của con tôi đã lành từ lúc nào không biết. Quả thực phép màu đã xuất hiện, điều đó đã làm những thành viên trong gia đình tôi, những người không tu luyện, khá sửng sốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/15/338918.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/8/161054.html

Đăng ngày 8-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share