Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2016] Năm nay tôi 62 tuổi là cán bộ Cục Lâm nghiệp đã nghỉ hưu. Tôi từng là một người cứng rắn, chồng và con trai tôi đều phải nghe theo tôi bất kể về vấn đề gì.

Ly hôn

Chồng tôi ngoại tình khi tôi 41 tuổi. Tôi cảm thấy bị xúc phạm và đòi ly hôn. Anh ấy không đồng ý và dọa sẽ giết tôi nếu tôi làm việc đó.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi phải ly hôn cho dù anh ấy có thể làm bất kể điều gì đi chăng nữa.

Chúng tôi đã đến tòa án làm thủ tục ly hôn, và được phán quyết rằng ngôi nhà và con cái thuộc về tôi. Tôi không yêu cầu anh phải trả tiền nuôi con bởi vì tôi căm ghét anh, tôi không còn muốn nhìn thấy anh ấy nữa.

Tu luyện Pháp Luân Công đã thay đổi nhân sinh quan của tôi

Một năm sau, năm 1996, tôi được biết đến Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) và bắt đầu tu luyện.

Lần đầu tiên tôi xem băng video giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí tại điểm luyện công. Ba chữ tiếng Trung Chân-Thiện-Nhẫn xuất hiện trên màn hình. Tôi biết từ trong thâm tâm rằng ba đặc tính này quả thật rất tốt.

Kể từ đó ba chữ này khắc sâu trong tâm tôi. Sau hai tháng tu luyện Pháp Luân Công, tất cả các vấn đề sức khỏe của tôi đã biến mất, bao gồm cả chứng tê hai tay, đầu và viêm khớp gối nghiêm trọng. Hiệu quả chữa bệnh siêu thường của Đại Pháp khiến tôi ngạc nhiên và tôi tiếp tục học Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công.

Nhân sinh quan của tôi đã trải qua một sự biến đổi to lớn.

Nhìn lại hơn 40 năm qua tôi đã nhận ra rằng mình chưa bao giờ biết đến khái niệm về từ bi, lòng nhân ái, và quan tâm đến những người khác trong suốt thời gian này. Tôi là tâm điểm của gia đình. Tôi đã chấp vào tự ngã và tất cả mọi việc đều xoay quanh sở thích, lợi ích, danh tiếng của tôi và những thứ khác. Tôi chưa bao giờ cố gắng xem xét các vấn đề từ quan điểm của chồng.

Tôi luôn luôn nghĩ rằng mình có tất cả những điểm tốt còn anh toàn những điểm xấu. Tôi chưa từng nhận ra mình lại ích kỷ đến vậy. Nếu không học Đại Pháp, tôi hẳn sẽ không bao giờ thấy được thật sự mình đã cư xử với người khác như thế nào. Tôi biết mình cần phải chính lại bản thân và trở nên tốt hơn ở phần đời còn lại.

Tái hợp

Tôi bán ngôi nhà của mình được 28.000 Nhân dân tệ vào mùa hè năm 1998. Tôi nghĩ rằng mặc dù mình là chủ sở hữu tài sản, chồng cũ của tôi đã làm việc rất chăm chỉ để xây nhà, do đó tôi không nên dùng tất cả số tiền đó cho bản thân mình. Vì vậy, tôi cho anh ấy 10.000 Nhân dân tệ.

Anh ấy đã xúc động và nói: “Em đã trở thành một người rất tốt, chúng ta hãy quay lại với nhau nhé”

Tôi cho rằng anh ấy đã có một cuộc sống rất khó khăn, và không còn ghét anh. Nhưng tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho anh.

Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công vào mùa xuân năm 2002. Tôi đã bị giam giữ trái phép tại một trại lao động cưỡng bức khoảng một năm.

Chồng cũ của tôi một lần nữa đề nghị chúng tôi quay lại với nhau sau khi tôi được thả và trở về nhà. Anh đã bị sa thải tại nơi làm việc và còn nợ 15.000 nhân dân tệ. Anh có một công việc tạm thời, nhưng không có nhà để ở. Tôi đã tính đến những khó khăn thực tế của anh ấy và đồng ý quay lại. Anh ấy đã khóc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy bật khóc từ khi biết anh hơn 20 năm qua.

Một trong những chủ nợ đã kiện anh ra tòa vào năm 2003. Tòa án ra lệnh cho anh phải trả nợ hàng tháng cho tòa.

Anh nói với tôi rằng anh không muốn trả nợ vì con của chúng tôi đang học đại học và gia đình của chúng tôi đang gặp khó khăn về tài chính. Tòa án không biết công ty anh đang làm việc và không thể tìm thấy anh. Anh đề nghị tôi nói với tòa rằng chúng tôi đã ly dị và tôi không có trách nhiệm với khoản nợ của anh ấy.

Tôi nói với anh ấy tôi không thể làm được như những gì anh đã gợi ý. Anh tức giận, đóng sầm cửa lại, rồi bỏ đi.

Tôi bình tĩnh nói với anh sau khi anh trở lại: “Em đang tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, vì vậy em sẽ không nói dối hoặc gian lận. Chúng ta phải trả nợ cho dù chúng ta còn khó khăn. Nếu những người khác từ chối trả nợ anh, anh sẽ nghĩ thế nào? Anh sẽ tiếp tục làm việc và em sẽ trả tiền cho tòa hàng tháng”.

Anh không còn tức giận và đồng ý làm như tôi tôi đề nghị. Chúng tôi đã trả hết các khoản nợ một năm sau đó.

Tha thứ hoàn toàn cho chồng

Tôi bị giam trong một trại lao động cưỡng bức vào năm 2010 trong hai năm do tín tâm của mình. Chồng tôi lúc đó đang làm việc tại một thành phố ở miền nam Trung Quốc. Hai năm sau khi tôi được thả, người đồng nghiệp cũ nói với tôi rằng anh ấy có một nhân tình khác. Tôi hỏi anh và anh đã thừa nhận đó là sự thật.

Tôi đã tha thứ cho anh lần này. Tôi biết anh đã lo lắng cho tôi trong khi tôi ở trong trại lao động cưỡng bức. Và tôi biết rằng thật là khó cho anh khi phải sống xa nhà một mình.

Tôi nói với anh: “Anh hẳn phải có lý do của mình để đến với cô ấy. Anh chọn kết hôn với cô ấy hay ở lại với em cũng được. Em sẽ không trách anh. Anh hãy đưa ra quyết định của mình.”

Vài tháng sau anh gọi cho tôi và nói rằng anh đã cắt đứt mối quan hệ của mình với người phụ nữ đó.

Chúng tôi chuyển đến một ngôi nhà mới vào mùa thu năm 2013. Chồng tôi đóng khung thư pháp ba chữ tiếng Trung Chân-Thiện-Nhẫn và treo nó trong phòng khách. Bây giờ anh tôn kính Đại Pháp.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/11/160289.html

Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/17/335091.html

Đăng ngày 07-02-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share