Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2016] Tôi đã dành một tuần để học thuộc Luận ngữ mới của Sư phụ, sau đó dành thêm một tháng học kỹ để hiểu ý nghĩa đằng sau mỗi chữ và mỗi câu của Luận ngữ.

Học thuộc Luận ngữ đã giúp tôi thật sự hiểu được những điều Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên…” (Lời cảnh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Nếu chúng ta có thể thật sự có Pháp trong tâm, thì khi đó Sư phụ có thế giúp chúng ta làm mọi thứ.

Khi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), tôi chưa từng nghĩ về việc cầu xin Sư phụ giúp đỡ khi đang gặp khó khăn. Nhưng khi tôi nhận ra rằng chúng ta nên làm điều này, tôi đã thiết lập cho bản thân một quy tắc: gửi báo cáo hằng ngày cho Sư phụ về quá trình tu luyện của mình, sám hối mỗi khi phạm lỗi và hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ sửa đổi.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 10 năm và không ngừng được hưởng lợi rất lớn trong đời nhờ Sư phụ.

Giữ chính niệm khi nói chuyện với mọi người

Tôi cảm thấy đau lòng khi đọc các bài viết trên trang web Minh Huệ về việc các học viên Đại Pháp bị bắt giữ, bị kết án và tra tấn.

Tôi thường vừa khóc vừa phát chính niệm, hy vọng rằng những học viên này có thể dùng chính niệm để phủ nhận bức hại. Chúng ta thật sự cần triển hiện thần thông mà Sư phụ nói mỗi chúng ta đều có để phủ nhận bức hại.

Bất cứ khi nào tôi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp hoặc treo các áp phích Đại Pháp vào buổi tối, nếu tâm sợ hãi của tôi rất nhẹ, tôi nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ đang ở bên cạnh nên không ai sẽ dám làm hại tôi.

Một lần, khi đang phân phát các tài liệu thông tin tôi nghe thấy có ai đó hét rất lớn rằng: “Dừng lại! Đứng yên tại chỗ! Bà đang phân phát mấy thứ của Pháp Luân Công?”

Tôi có chút hoảng loạn, nhưng liền lập tức tự nhủ trong tâm với Sư phụ rằng: “Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã đưa người có tiền duyên đến để con có thể cứu anh ta.”

Tôi nói với người ấy rằng: “Vâng, đúng vậy! Anh có muốn một bản không?”

Thái độ của anh ta dường như đã thay đổi. Anh ta trả lời: “Vâng! Vâng! Tôi rất thích đọc tài liệu về Pháp Luân Công.”

Tôi đưa cho anh cuốn Cửu Bình, đĩa DVD cùng các tài liệu khác.

Anh cẩn thận bỏ mọi thứ vào túi và nói với tôi rằng: “Giờ tôi sẽ về nhà để đọc và thưởng thức mấy thứ bà đã đưa cho tôi.”

Những người khác tình cờ đi qua dường như bị ảnh hưởng bởi sự nhiệt tình của anh nên đã chấp nhận các tài liệu Đại Pháp từ tôi. Một vài người trong số họ thậm chí đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Một lần khác, khi đang ngồi trên xe đạp chờ tín hiệu đèn thay đổi để qua đường, tôi chú ý thấy có một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự bước về phía tôi. Vì thế tôi đã đưa cho anh một cuốn cửu bình.

Anh ta giận dữ, chụp lấy tay lái xe đạp của tôi và hét lên: “Bà đừng nghĩ sẽ có thể chạy thoát. Bà dám phân phát thứ này vào ban ngày à! Bà đang chống lại chính phủ, chống lại Đảng và chống lại Trung Hoa!”

Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ tà ác đang thao túng anh ấy ở những không gian khác. Tôi cũng cầu xin Sư phụ hãy cứu vớt linh hồn đáng thương này.

Nghe tiếng người đàn ông này hô lớn, bạn đồng hành của anh ta chạy lại và nói với giọng nhẹ nhàng rằng: “Tôi đang tìm cuốn sách này! Hãy đưa nó cho tôi!”

Nhìn bạn đồng hành của mình cầm cuốn sách rời đi, người đàn ông nói rằng: “Tôi cũng muốn một cuốn. Hãy cho tôi một cuốn.”

Tôi lấy trong ba lô của mình một cuốn khác rồi đưa cho anh ta.

Vượt qua những khổ nạn trong gia đình

Con trai của tôi đã lớn và hiện đã có gia đình riêng, vì vậy tôi phải sống một mình trong nhiều năm. Điều này tạo điều kiện cho tôi có thể ra ngoài và chứng thực Pháp mà không gặp cản trở.

Tuy nhiên, vào năm 2012, mẹ tôi được chẩn đoán mắc bệnh tim và bị đột quỵ. Bà đã hỏi xem tôi có thể đến sống cùng bà để chăm sóc bà không.

Tôi có một người chị, cũng trong tình trạng sức khoẻ kém, hàng tháng đều đóng góp 500 nhân dân tệ từ tiền hưu của mình để giúp đỡ mẹ về mặt tài chính.

Tôi cũng có một cậu em trai và một cô em gái chưa đến độ tuổi nghỉ hưu.

Em trai tôi và con trai của cậu ấy sống với mẹ tôi trong một căn hộ nhỏ một phòng ngủ. Nếu tôi chuyển đến sống với họ, thì sẽ rất là chật chội.

Em trai tôi cũng đã ở tuổi 50, nhưng không thể giữ nổi cho mình một công việc đàng hoàng. Cậu ấy dành toàn bộ thời gian của mình để đọc tiểu thuyết trên điện thoại hoặc chơi mạt chược. Ngoài ra cậu lại còn uống rượu bia, hút thuốc và chẳng đóng góp gì cho những chi phí sinh hoạt của gia đình, nhưng lại không ngại tiêu tiền của mẹ. Cậu ấy ăn những gì mẹ nấu nhưng luôn phàn nàn về đồ ăn.

Con trai của cậu ấy, ở tuổi thiếu niên, không khá hơn và dành cả ngày trên Internet. Cháu lấy trộm tiền từ ví của tôi, mặc dù tôi đã cố gắng giấu.

Tôi muốn đưa mẹ tôi ra ngoài để sống ở một chỗ khác nhưng bà nhất mực từ chối, vì bà sợ cậu con trai yêu quý của mình sẽ bị đói.

Vì thế cả bốn người chúng tôi bị dồn trong một không gian nhỏ hẹp. Bị áp lực bởi một bà lão bệnh tật cần được chăm sóc cùng hai người đàn ông to lớn bốc mùi vì hút thuốc và uống rượu, tôi sắp bị suy sụp tinh thần.

Thoả thuận đó là tôi chỉ cần phải chăm sóc cho mẹ và không cần phải đóng góp gì về mặt tài chính, nhưng điều đó sớm đã bị thay đổi trong mọi khía cạnh.

Những tâm chấp trước về tư lợi, tranh đấu, oán hận và bất bình của tôi đều đã nổi lên và không ngừng làm tôi bực mình

Tôi không sao khi có thể ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, nhưng ngay khi trở về nhà, tôi lại lâm vào trạng thái ấy.

Tôi cần học Pháp, nhưng TV lúc nào cũng sôi động. Tôi cần luyện công, nhưng không có chỗ nào phù hợp để luyện. Nhiều lần khi dâng hương cho Sư phụ, nước mắt tôi không ngừng chảy dài trên mặt.

Tôi sống như thế trong hơn ba năm, cho đến một ngày, tôi chợt nhận ra rằng: Những thành viên trong gia đình tôi cũng là những người mà tôi cần phải cứu. Tôi phải xem họ như những người khác – với lòng từ bi.

Tôi sẵn sàng giặt quần áo cho em trai và cháu trai, giúp họ làm những việc trong tầm tay của mình. Khi đối đãi với họ bằng sự quan tâm chân thành và từ bi, tôi cảm thấy xấu hổ vì cách hành xử của mình trước đây.

Một vài ngày sau, chị gái của tôi đã mời mẹ tôi và tôi đến sống trong căn hộ sắp bỏ trống của chị vì chị dự định chuyển đến miền nam sống với con trai mình.

Căn hộ của chị đủ rộng cho cả hai mẹ con chúng tôi và giờ tôi đã có thể học Pháp vào mỗi buổi sáng và ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp vào buổi chiều. Mẹ tôi giúp tôi đặt các tài liệu Đại Pháp vào ba lô của tôi và tôi chuẩn bị các bài giảng của Đại Pháp cho bà nghe khi tôi ra ngoài. Chúng tôi làm như thế mỗi ngày.

Tôi thật sự nhận ra rằng môi trường tu luyện của một người là sự phản ánh trạng thái tu luyện của người ấy.

Hướng nội để giải quyết các mâu thuẫn

Các học viên cần chú ý hướng nội khi gặp mâu thuẫn, tuy nhiên khi nó thật sự xảy ra thì không dễ dàng gì mà vượt qua và cũng rất khó để nhẫn chịu.

Một lần, một học viên mà tôi thường xuyên làm việc và phối hợp cùng đã nhận xét rằng tôi có ma tính mạnh và tôi càng làm việc nhiều thì ma tính càng mạnh lên.

Tôi thấy những lời lẽ gây tổn thương của cô thật khó chấp nhận. Cô ấy tiếp tục nói và mắng mỏ tôi cho đến khi tôi bật khóc.

Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân rằng: “Nhẫn. Nhẫn. Nhẫn…”

Hẳn là Sư phụ đang thấy tôi cố gắng nhẫn chịu, vì thế Ngài đã tăng cường chính niệm cho tôi và tôi nghĩ rằng: “Chắc là mình đã làm gì sai nên đã khiến cho người học viên này chỉ trích mình.”

Khi hướng nội, tôi lập tức cảm thấy một số vật chất xấu rời khỏi thân thể mình và sau đó tôi đã cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng.

Kể từ đó, mỗi khi tôi gặp mâu thuẫn, niệm đầu tiên của tôi là: “Mình đã sai rồi!”

Điều này bây giờ đã trở thành thói quen. Đầu tiên tôi sẽ nhận lỗi, sau đó tôi tìm ra nguyên nhân gốc rễ để nhổ bỏ nó đi.

Trước năm 2012, tôi dành hầu hết thời gian của mình để tham gia vào nỗ lực giải cứu các đồng tu bị giam giữ, tìm luật sư và đi đến các thành phố khác nhau.

Gặp gỡ và nói chuyện với các luật sư ở Bắc Kinh đã thu hút chú ý từ chính quyền, khiến tôi bị giám sát và bị nghe lén điện thoại. Những học viên khác cũng phàn nàn về tôi.

Tôi đã hướng nội và tìm ra phần sai của mình mà đã khiến xảy ra chuyện, tôi thấy rằng trong quá trình cống hiến thời gian và nỗ lực của mình để giải cứu các học viên, chấp trước vào tư lợi, tâm hiển thị, cái tình, tâm dựa dẫm vào người khác, tính thiếu kiên nhẫn và truy cầu kết quả của tôi đã nổi lên.

Khi đào sâu các chấp trước của mình thì một cảnh tượng đã xuất hiện trước mắt tôi, quá huyền diệu, uy nghiêm và thuần khiết nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Vật chất màu đen đang đè lên tôi bị một chùm sáng vàng kim cuốn đi. Tôi ngồi sững sờ và không ngăn được nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Phủ nhận an bài của cựu thế lực

Tháng 5 năm 2005, tôi bị bắt và bị giam 50 ngày trong trại tạm giam địa phương . Tôi biết rằng mình phải phủ nhận về cơ bản mọi an bài của cựu thế lực và rời đi sớm như có thể.

Tôi cố gắng hướng nội, nhẩm Pháp, phát chính niệm để phủ nhận mọi hình thức bức hại. Tôi cũng tuyệt thực và ngừng ăn uống. Các lính canh cố gắng bức thực tôi nhưng không thành công.

Tôi liên tục tự nhủ: “Tôi sẽ không thừa nhận hoặc chấp nhận bất kỳ điều gì mà không phải là an bài của Sư phụ.”

Tôi bị nhốt trong 49 ngày trước khi nhận ra rằng mình không thể chỉ thụ động ngồi chờ được thả và nên chủ động loại bỏ mọi nhân tố của cựu thế lực và rời khỏi đó, vì có rất nhiều người ở ngoài kia cần tôi cứu.

Sáng hôm sau, trưởng trại tạm giam, người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, gọi điện thoại khẩn cho Phòng 610 nói rằng tôi phải được thả ra ngay lập tức.

Tôi về nhà an toàn sau 50 ngày bị giam giữ.

Nguồn tài chính là quý giá đối với học viên

Tôi bị buộc phải rời khỏi nhà cách đây vài tháng để tránh bức hại, nhiều học viên đã giúp tôi về mặt tài chính. Một học viên thậm chí còn can đảm đưa tôi về nhà và tôi đã ở đó gần hai tháng.

Không có cách nào để tôi có thể đáp lại lòng tốt và sự rộng lượng của họ, nhưng cuối cùng tôi đã đề nghị trả nợ.

Khi các học viên từ chối nhận tiền của tôi, tôi đã quyên số tiền cho các điểm sản xuất tài liệu để giúp duy trì những nơi này và mua các vật liệu.

Trong vài năm qua, tôi đã quyên tổng cộng hơn 20.000 nhân dân tệ. Tôi biết điều này ở mức độ nào đó sẽ giúp cho những tài liệu mới của Đại Pháp luôn sẵn có cho người đang chờ chúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/23/337638.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/27/160476.html

Đăng ngày 29-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share