Bài viết của Xin Sheng

[MINH HUỆ 15-11-2016] Tôi muốn báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu về tu luyện của mình trong năm vừa qua.

Sau khi một vài học viên địa phương bị bắt giữ vì đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, tôi đã quyết định đóng cửa điểm sản xuất tài liệu tại nhà của mình.

Can nhiễu tu luyện của các học viên khác

Trong nhiều năm qua, tôi đã lập điểm sản xuất tài liệu của riêng mình. Cũng giống như các học viên khác, những học viên có điểm sản xuất tài liệu riêng, tôi thực sự rất bận rộn. Nhưng tôi cảm thấy rằng mình đã làm hết sức và đã có thể theo kịp yêu cầu của Chính Pháp. Tôi cảm thấy hài lòng về tu luyện của mình và tin rằng tôi đã tiến bộ. Tôi bắt đầu thấy thiếu sót của các học viên khác và nghĩ rằng họ đều cần được trợ giúp.

Có một vài nhóm học Pháp ở gần nhà tôi. Tôi cảm thấy khó chịu nếu không đến một trong số các điểm đó trong một thời gian và lo lắng rằng họ cần tôi chia sẻ hoặc giúp đỡ. Tôi đã quen với việc hướng dẫn và tư vấn họ. Tôi không bao giờ tự hỏi xem mình đang chứng thực bản thân hay chứng thực Đại Pháp. Học viên lớn tuổi trong gia đình tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Một lần, tôi không thể đến một trong các nhóm học Pháp và đã cử một học viên trong gia đình tôi đi thay. Ông không thường đến nhóm này, vì vậy ông nhận thấy ngay rằng các học viên ở nhóm này có rất nhiều câu hỏi cho tôi và dường như quá phụ thuộc vào tôi. Sau khi ông đề cập đến chuyện đó, tôi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Trước đây, tôi cũng cảm thấy rằng họ phụ thuộc vào tôi quá nhiều, nhưng tôi tin rằng những gì tôi làm là giúp ích cho Chính Pháp. Tôi chính lại họ khi họ không phù hợp với Pháp và giúp họ bằng cách xem việc của họ như việc của mình.

Nhưng sau sự việc này, tôi nhận ra rằng mình là trở ngại trên con đường tu luyện của họ. Tôi đã dùng thể ngộ của mình để đánh giá họ. Vì nói chuyện lưu loát, nên tôi có thể thuyết phục họ làm theo cách của mình. Tôi không nhận ra rằng mỗi học viên có con đường tu luyện của mình và mỗi con đường là khác nhau. Tôi khuyến khích họ phụ thuộc vào tôi và để tôi làm các việc cho họ. Tôi đã không cho họ cơ hội tạo nên những đột phá của riêng mình.

Tôi luôn chia sẻ kinh nghiệm của mình về những gì tôi đã làm tốt. Tôi không bao giờ giảng chân tướng trực diện, nên tôi rất hiếm khi chia sẻ về chủ đề này. Tôi vô tình ảnh hưởng đến các học viên khác khiến họ ít giảng chân tướng trực diện. Mặc dù nhiều học viên đến nhóm học Pháp của chúng tôi, nhưng có rất ít người lấy tài liệu và ngày càng ít người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Nhận định lại bản thân

Tôi rời nhóm học Pháp và để một điều phối viên khác duy hộ. Tôi cần điều chỉnh lại trạng thái tu luyện của mình bằng cách tĩnh tâm học Pháp.

Sau đó, tôi tham gia một nhóm học Pháp nhỏ khác. Tôi không quen các học viên trong nhóm này. Họ còn trẻ và có năng lực. Tôi không còn đặt mình ở trên mọi người nữa và chú ý khiêm tốn. Đây là bước khởi đầu cho trạng thái tu luyện mới của tôi.

Tôi bắt đầu phối hợp với các học viên khác không phải với tư cách của một điều phối viên, mà như một thành viên. Khi tôi đi cùng họ phát chính niệm tại một trại tạm giam, đầu và dạ dày của tôi đau nhói. Các học viên khác nói rằng tôi đã không thực sự bước ra để làm việc Chính Pháp và vì vậy nên mới căng thẳng. Tôi nhận ra rằng mình đã rớt lại phía sau.

Các chấp trước của tôi đã được phơi bày khi tôi tham gia vào các hạng mục khác. Ví dụ, tôi không biết phải nói gì khi gọi điện thoại giảng chân tướng. Một lần khác, khi tôi đang đạp xe đến nơi mà tôi thực hiện các cuộc gọi điện thoại, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe. Tôi đã phải ngồi bên lề đường và tình hình tệ đến nỗi tôi cảm thấy mình sắp chết. Nhưng tôi biết mình không thể chết vì việc đó sẽ làm hoen ố danh tiếng của Đại Pháp. Sau khi nôn hai lần, tôi cảm thấy khỏe hơn và đi về nhà.

Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm này với các học viên khác, họ chỉ ra rằng tôi đã không thực hiện các cuộc gọi bằng chính niệm. Tôi thực sự muốn có thể nói chuyện qua điện thoại hay hơn, vì vậy thay vì cố gắng để cứu người, tôi đã suy nghĩ về cách để cải thiện kỹ năng của mình. Đây là sự khác biệt cơ bản giữa con người và một vị Thần. Đó cũng là vấn đề mà tôi đã có từ trước. Tôi luôn đánh giá các học viên thông qua việc họ đã làm được bao nhiêu việc.

Tìm ra nhiều chấp trước hơn

Nhờ giúp đỡ của các học viên khác, tôi phát hiện ra rằng mình đã không thiện ở mức cơ bản. Tôi luôn thấy thiếu sót của các học viên khác và nói chuyện với họ một cách thô lỗ. Khi cố gắng loại bỏ chấp trước này, tôi bắt đầu thấy điểm mạnh và lòng tốt của các học viên khác. Sư phụ đã chăm sóc cho tất cả chúng ta. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.

Tôi cũng thấy rằng mình rất xảo quyệt và không trung thực. Một học viên bảo tôi rằng: “Mặc dù bạn đang giúp đỡ các học viên, nhưng bạn không thực sự vì họ. Tâm bạn không đặt ở đó.” Lúc đó tôi đã không hiểu. Khi hướng nội, tôi thấy các học viên khác đã mở lòng với tôi nhưng tâm tôi lại đóng kín. Tôi không bao giờ nói về những vấn đề của mình.

Khi tôi có thể thoải mái chia sẻ các vấn đề của mình với các học viên khác – ví dụ tôi đã không thể dậy sớm để luyện công vào buổi sáng như thế nào, tôi chỉ có thể ngồi đả tọa trong 40 phút như thế nào, tâm sợ hãi khiến tôi không tham dự phiên xét xử của các học viên như thế nào và tôi có chấp trước vào thời gian như thế nào – cánh cửa đến trái tim tôi đã mở ra. Tôi cảm thấy thật dễ chịu.

Tại sao tôi vẫn còn quá nhiều vấn đề? Tại sao tôi lại rớt lại phía sau mặc dù trong tâm tôi muốn làm tốt? Gần đây, con tôi có vấn đề với việc học của cháu ở trường. Tôi biết rằng hẳn là tu luyện của tôi có vấn đề. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng thái độ của con tôi với việc học của cháu ở trường cũng giống như cách mà tôi đối đãi với việc tu luyện của mình. Tôi không muốn đương đầu với bất kỳ khó khăn nào và chỉ mù quáng hy vọng rằng Sư phụ sẽ không bỏ tôi lại phía sau.

Tôi trông chờ vào lòng từ bi của Sư phụ để bù đắp cho việc tu luyện không tinh tấn của mình. Tôi thật ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ đến Sư phụ, tiêu chuẩn của Đại Pháp và tân vũ trụ. Tôi đã không thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của mình, bao gồm sự chuyển hóa bản thể của tôi sẽ là bộ phận của vũ trụ tương lai.

Khi tìm ra nhiều chấp trước hơn, tôi bắt đầu tu khẩu và nói ít hơn. Những gì tôi nói chỉ cho thấy rằng tôi đang chứng thực bản thân, hiển thị, than phiền và cố gắng thay đổi người khác. Bây giờ tôi cảm thấy không cần phải mở miệng.

Là một đệ tử chân chính, tôi phải có can đảm để đối mặt với trạng thái tu luyện thật sự của mình. Sau khi vấp ngã trên đường đi, tôi nhận ra rằng mình phải thực sự buông bỏ các chấp trước của bản thân. Tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Thay vào đó, tôi chỉ cần tập trung làm tốt mỗi ngày.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/15/337701.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/28/160482.html

Đăng ngày 27-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share