Bài viết của Di Tịnh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-12-2016] Tôi đã từng có sức khỏe rất kém. Tôi cũng luôn xem thường người khác và hiếm khi tha thứ cho ai. Nhưng kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 1997, tôi đã nghiêm khắc giữ mình theo những lời giảng Pháp để trở thành người tốt hơn.

Khi gặp vấn đề, tôi hướng nội, dần dần đề cao tâm tính và có được một cuộc sống hạnh phúc hơn.

Tín Sư vượt qua khổ nạn

Sư phụ thường xuyên thanh lý và tịnh hóa thân thể cho tôi kể từ năm 1997 đến nay. Mỗi khi một triệu chứng “bệnh” xuất hiện, tôi luôn tự nhắc nhở mình rằng đó đều là hảo sự vì Sư phụ đang thanh lọc thân thể cho mình. Tôi nhận thấy rằng những khổ nạn thường đến một cách đột ngột và cũng qua đi một cách nhanh chóng. Những khổ nạn này không bao giờ ảnh hưởng đến công tác hay việc học hành của tôi, chúng thường xảy ra khi tôi nghỉ ngơi hoặc lúc tôi ở nhà một mình.

Ví dụ như, vào tuần trước, sau bữa ăn sáng, đột nhiên tôi cảm thấy đầu nặng trĩu và tôi cảm thấy mệt. Toàn thân tôi không thoải mái chút nào. Tôi nghĩ rằng tôi nên đi ngủ một giấc và lúc tỉnh dậy tôi sẽ ổn. Tôi mới ngủ khoảng 10 phút đã vội phải vào toilet và nôn. Bụng tôi rất đau đớn đến nỗi tôi không thể đứng lên được. Tôi gập cuộn người lại và vã mồ hôi.

Tình trạng xấu đến nỗi tôi nghĩ rằng mình sắp ngất đi vì đau. Khi tôi không thể chịu đựng thêm nữa, tôi cầu xin Sư phụ: “Con không nghĩ rằng con có thể chịu đựng thêm nữa.”

Tôi cảm thấy tôi đã làm Sư phụ thất vọng vì tôi đã không thể chịu đựng đau đớn. Tôi vẫn còn chưa yên và vẫn phải chạy vào toilet nhiều lần.

Rồi cơn đau cũng giảm được phần nào trong ngày hôm đó, nhưng tôi vẫn còn thấy thực sự khó chịu.

Đến sáng hôm sau, khi chuông báo thức reo, cơn đau đã biến mất. Tôi thức dậy và luyện công như thường lệ và sau đó đi làm. Suốt cả ngày tôi thấy ổn, ngoại trừ việc tôi không có cảm giác ngon miệng và bị chóng mặt. Nó kéo dài 3 ngày và sau đó tôi có thể ăn uống lại một cách bình thường.

Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi

Sau khi kết hôn, tôi quyết định thi tuyển nghiên cứu sinh tiến sĩ. Tôi nghĩ rằng một văn bằng học vấn cao sẽ có thể giúp tôi tìm được công việc tốt hơn trong tương lại. Không một ai trong gia đình tôi tin rằng tôi có thể thành công và ai cũng nghĩ rằng không có cách nào để tôi có thể được nhận vào trường đại học.

Đó là vào năm 1999, khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vừa mới bắt đầu. Dưới ảnh hưởng liên tục tuyên truyền phỉ báng của Đảng cộng sản Trung Quốc, môn tập đã bị bôi nhọ và đàn áp trên cả nước. Trong thời gian ôn thi tuyển sinh, tôi bị phân tâm bởi suy nghĩ không rõ những tuyên truyền lừa dối về Pháp Luân Đại Pháp là đúng hay sai.

Tôi không bao giờ nghi ngờ Sư phụ và Đại Pháp, và thậm chí khi tôi làm bài thi môn chính trị, tôi cũng không bao giờ lặp lại bất cứ nội dung nào phỉ báng Đại Pháp. Tôi cũng quyết tâm không trả lời những câu hỏi thi như vậy.

Tâm tôi đặt trọn trong Pháp, nên Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Tôi đã vượt qua kỳ thi đó và đứng hạng ba.

Rồi tôi trúng tuyển nghiên cứu sinh tiến sĩ. Tôi luyện công và học Pháp vào mỗi sáng, và viết luận văn nghiên cứu vào buổi chiều. Khi viết luận văn, tôi có thể suy nghĩ rất mạch lạc. Và kết quả là tôi đã hoàn thành luận văn tiến sĩ hạng ưu.

Dùng Pháp đo lường mọi việc

Tôi tìm được việc làm ở một trường đại học. Nơi đó, tôi gặp rất nhiều người ở mọi giai tầng, đủ loại sự việc thường làm tôi khó chịu. Tôi hướng nội và cân nhắc mọi việc dựa vào Pháp.

Nhiều lần, tôi phải đè nén tâm oán hận mỗi khi bị đối xử bất công và kìm nén tâm bất bình và nóng giận. Điều đó chẳng hề dễ dàng. Bên ngoài có vẻ như tôi điềm tĩnh, nhưng trong tâm vẫn thấy khó chịu.

Tuy nhiên, tôi đã chiểu theo các Pháp lý và nhắc nhở mình một cách thường xuyên rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi buộc bản thân mình cân nhắc mọi việc theo Pháp. Và mỗi khi tôi làm vậy, mọi việc sẽ chuyển biến tốt hơn. Cứ mỗi lần thực thi theo cách này, tâm tôi trở nên khoáng đạt và bao dung với người khác hơn.

Khi mới bắt đầu công việc, tôi chỉ là một trợ giảng bình thường, nhưng trưởng khoa đã đề bạt tôi vì những thành quả tốt của tôi.

Mỗi khi được thăng tiến, tôi không quan tâm bản thân mình tốt hơn những người khác ra sao, mà xem đó như là một cơ hội tu luyện trong một môi trường mới được Sư phụ an bài.

Hai trợ giảng tập sự dường như muốn gây áp lực với tôi và thường xuyên tìm cách bắt lỗi tôi. Tôi nhẫn nại cư xử với họ như một học viên Pháp Luân Đại Pháp và cuối cùng họ đã trở nên thân thiện với tôi.

Lại một lần nữa tôi được đề bạt làm phó khoa, mỗi ngày tôi có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với cấp trên và nhiều người ở các ban ngành khác nhau.

Tôi chỉ có một mong ước là hoàn thành công việc, nhắc nhở chính mình đó là một cơ hội tốt để tu bỏ các chấp trước về danh, lợi và tật đố.

Mỗi khi cảm thấy khó chịu trong tâm, tôi hướng nội để tu bỏ các chấp trước của mình. Theo cách này, tôi làm việc ở vị trí đó một cách bình ổn trong vòng 4 năm.

Trở thành hiệu trưởng trường đại học

Tôi đã liên tục được đánh giá cao bởi các lãnh đạo. Năm 2014, tôi được đề bạt làm hiệu trưởng của một phân hiệu đại học.

Bên cạnh việc quản lý tất cả sinh viên, giảng viên, khoa phòng và các vị lãnh đạo, tôi còn phải quán xuyến tất cả mọi phương diện thông tin liên lạc và hợp tác của trường.

Khi bắt tay vào việc, tôi cảm thấy hụt hẫng khi đối mặt với một số hoàn cảnh không tốt, đạo đức nhân viên thì thấp kém và họ không làm việc chăm chỉ.

Nhiều lần khi tan sở, tôi thầm nói với Sư phụ: “Con muốn từ bỏ công việc và con không muốn làm lãnh đạo nữa.” Nhưng tôi nhận ra tôi đã có suy nghĩ sai lầm, tôi trấn an mình: “Thưa Sư phụ, con sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình – hoặc con không phải là học viên Đại Pháp. Có Sư phụ và có Pháp, con nhất định sẽ thực thi mọi việc đều tốt.”

Đến giờ tôi đã làm hiệu trưởng được 2 năm. Tôi không chỉ quản lý trường tốt, mà thành công của tôi còn được ghi nhận bởi trường đại học chủ quản. Các giảng viên và sinh viên cũng được nhận các giải thưởng cho thành quả của họ.

Tôi hoàn toàn nhận thức được rằng tôi không thể tự mình hoàn thành công việc một cách tốt đẹp như thế. Đó là Sư phụ đã bảo hộ tôi. Hễ tôi đi trên một con đường ngay chính và đặt hoàn toàn tâm ý vào Pháp, Sư phụ sẽ ban cho tôi trí huệ và dìu dắt tôi.

Khi tôi không cân nhắc mọi việc một cách thấu đáo, một ai đó sẽ đến nhắc nhở tôi hoặc tôi sẽ nghe một số người nào đó bàn về vấn đề đang mắc phải, nhờ đó tôi có thể tránh được sai lầm.

Trên đây là những chia sẻ cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/13/84-337126.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/19/160382.html

Đăng ngày 27-1-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác

Share