Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 1-12-2016] Tôi năm nay 65 tuổi. Toàn bộ số tiền tôi tiết kiệm được khoảng hơn 100.000 nhân dân tệ–đã dùng hết vào việc chi trả thuốc men và các liệu pháp trị liệu bởi tôi từng bị đột quỵ và mắc nhiều chứng bệnh khác. Sức khỏe của tôi tiếp tục có chiều hướng xấu đi, khiến việc đi lại rất khó khăn. Tôi cần phải dùng đến ba-toong để đi lại. Ngoài ra, tôi ăn uống cũng khó khăn và bị đãng trí. Cuộc sống với tôi quả là địa ngục.

Nhưng đến một ngày, khi tôi gặp học viên Pháp Luân Đại Pháp, cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới!

Anh ấy nói với tôi Pháp Luân Đại Pháp là gì và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn mang lại lợi ích cho học viên và xã hội ra sao.

Anh ấy nói: “Đảng Cộng sản đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và bức hại học viên ở Trung Quốc là bởi Đảng đi lên từ bạo lực và dối trá. Giang Trạch Dân, nguyên Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã tật đố khi thấy Pháp Luân Đại Pháp được phổ biến rộng rãi trong dân chúng, đã ra lệnh cấm pháp môn tu luyện này.”

Những điều anh ấy nói khiến tôi chấn động và tôi thấy cần phải suy xét lại những gì mình đã biết về Pháp Luân Đại Pháp trước kia qua những tin tức truyền thông do chính quyền kiếm soát. Tôi nhận ra rằng những lời tuyên truyền đó đều là dối trá. Tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt—nó mang đến cho chúng ta hy vọng. Đảng quả thực là tà ác.

Tôi đọc cuốn Cửu Bình mà người học viên đó đưa cho và đã nhận ra bản chất xấu xa của đảng và tầm quan trọng của việc phải thoái xuất khỏi tổ chức cộng sản đó. Bởi vậy tôi đã thoái đảng và bảo bạn bè của tôi cùng thoái.

Ví dụ, khoảng dịp Tết Âm lịch năm 2016, hơn 30 người đã đồng ý thoái đảng sau khi tôi giúp họ hiểu chân tướng. Một người trong số họ là cảnh sát đã cảm động rơi lệ sau khi đọc cuốn Cửu Bình. Anh ấy hứa với tôi rằng từ đó về sau sẽ luôn đối đãi tốt với học viên Pháp Luân Công.

Có lần, năm đến sáu người bạn ghé thăm tôi. Tôi lấy ra một vài cuốn sách mỏng thông tin Đại Pháp và vài cuốn Cửu Bình. Thay vì đưa cho mỗi người một cuốn để họ đọc, tôi giảng chân tướng cho họ về việc các học viên vô tội chỉ vì từ chối từ bỏ đức tin của mình mà bị đàn áp ra sao. Tôi nói với họ về tội ác mổ cướp tạng mà các học viên đang phải chịu đựng.

Bạn bè của tôi đều giận dữ và thảo luận về việc gia đình họ đã chịu nhận bức hại của Đảng ra sao trong các phong trào chính trị suốt 60 năm qua. Cuối cùng, mọi người đều đã quyết định thoái đảng.

Mặc dù một thời gian dài tôi không luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sức khỏe của tôi vẫn được cải thiện đáng kể và tôi không còn phải dùng đến ba-toong khi đi lại nữa.

Tôi biết rằng hành trình tu luyện của tôi chỉ mới bắt đầu. Tôi nhận thấy mình cần phải đề cao trên nhiều phương diện để có thể tiếp tục bước đi cho tốt trên con đường tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/1/338372.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/4/160208.html

Đăng ngày 17-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share