Bài viết của một học viên ở tỉnh Vân Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996 vì các vấn đề về sức khỏe. Trước sự ngạc nhiên của tôi, mọi bệnh tật đã dai dẳng đeo bám tôi suốt bao năm qua đã hoàn toàn biến mất.

Ngay cả tới bây giờ, bất cứ khi nào mắc bệnh hay bị tai nạn, Pháp Luân Đại Pháp đều giúp tôi chữa lành và hồi phục. Xin đa tạ Sư phụ, đa tạ Đại Pháp. Nhờ có Đại Pháp mà suốt hơn 20 năm qua, tôi đã có một sức khỏe tốt mà không cần phải dùng tới một viên thuốc nào cả.

Sức khỏe được hồi phục ngay khi học Đại Pháp

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mắc hơn mười loại bệnh khác nhau liên quan tới các bộ phận như phổi, gan, thận, tử cung,dạ dày và hệ tiêu hóa. Tôi cũng bị các bệnh mãn tính về da, viêm khớp, thiếu máu và dị ứng. Tôi thường phải đau đớn bò lết trên sàn nhà trong những ngày hè nóng nực.

Năm 1996, một người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi đã quyết định tu luyện sau khi hiểu thêm về nguyên lý của pháp môn tu luyện tinh thần này. Tôi học năm bài công pháp bằng cách xem băng video hướng dẫn luyện công của Sư phụ và mỗi buổi sáng đều ra ngoài trời để luyện.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, tình trạng bệnh tật dai dẳng và đau đớn triền miên của tôi đã biến mất chỉ sau vài tháng tu luyện ngắn ngủi. Một đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ tại cơ quan vào tháng 11 năm 1996 cho thấy tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Các bác sĩ bối rối – làm thế nào mà dạ dày bị sa xuống một cách bất thường của tôi có thể được chữa khỏi mà không cần phẫu thuật. Họ đề nghị tôi làm siêu âm để xác minh lại rằng dạ dày của tôi đã trở lại bình thường. Tôi đã thực sự khỏe mạnh trở lại. Tất cả các bác sĩ đều nghĩ rằng đó là một phép lạ.

Tôi nói với họ đó là do tôi tu luyện Đại Pháp. Hôm đó khi về tới nhà, tôi đã mang hết sổ khám bệnh, đơn thuốc, giấy xét nghiệm lưu trữ trong bao nhiêu năm qua ra đốt hết và quyết định kiên định tu luyện Đại Pháp đến cùng.

Tin tưởng vào sức mạnh chữa bệnh của Đại Pháp

Tháng Hai năm 2014, tôi bị đau đầu nghiêm trọng, toàn thân ngứa ngáy như thể bị cúm. Khi tới điểm học Pháp nhóm như thường lệ, vài học viên hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, họ nói nhìn tôi không được khỏe. Tôi nói rằng tôi đang vượt quan nghiệp bệnh.

Vài ngày hôm sau tôi vẫn cảm thấy mệt, nhưng tôi không để ý lắm. Tôi quyết không để nó ảnh hưởng tới cuộc sống và vẫn làm mọi việc như bình thường. Tôi học Pháp luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Đến ngày thứ ba và thứ tư, tôi bị tiểu khó. Hai cánh tay sưng phù lên đến nỗi tôi không cầm nổi bát cơm, và chân tôi thì sưng đến nỗi không thể ngồi xổm được. Nhiệt độ cơ thể lên đến 40.3℃.

Cháu trai tôi là một bác sĩ đã tới thăm tôi. Sau khi kiểm tra sơ bộ xong, cháu chẩn đoán rằng có thể do không tiểu tiện được nên tôi đã bị trúng độc dẫn đến suy thận và sắc tím ngoài da có thể là biểu hiện của bệnh ban xuất huyết, gây ra bởi các mạch máu nhỏ bên trong bị chảy máu. Cả hai bệnh trên đều rất nguy hiểm và cháu khuyên tôi phải tới bệnh viện ngay. Tôi cảm ơn cháu và nói tôi sẽ không sao, bởi tôi là một học viên và tin tưởng vững chắc vào sức mạnh chữa bệnh của Đại Pháp.

Đêm hôm đó, tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi có một giấc mơ rằng tôi đang phải trả lời nhiều câu hỏi trắc nghiệm. Nếu câu trả lời của tôi đúng, thì cơn đau của tôi giảm đi một chút và tôi có thể ngủ thêm được một chút. Nếu sai, tôi có cảm giác rằng mình bị trói lại và có một bàn tay như đang kéo các cơ quan nội tạng của tôi ra ngoài.

Mỗi lần thức dậy, tôi đều phát chính niệm và cơn đau của tôi đã giảm đi một chút. Sau khi ngủ lại, tôi lại tiếp tục trả lời các câu hỏi trắc nghiệm. Suốt đêm hôm đó, tôi rơi vào trạng thái nửa thức nửa ngủ và đã tỉnh hẳn dậy vào lúc 4:40 sáng. Sau khi luyện công buổi sáng xong, tôi không còn bị tiểu khó nữa và cảm thấy khỏe hơn. Xin đa tạ Sư phụ đã giúp đỡ.

Những ngày sau đó, tôi không ngừng học Pháp và phát chính niệm. Tôi không tự coi mình là một người bệnh và vẫn làm mọi việc như thường ngày. Chỉ vài ngày sau, tôi đã hoàn toàn lành bệnh. Lớp da trên cơ thể tôi, đặc biệt là da ở hai bàn tay, hai bàn chân đã bắt đầu bong ra, và khoảng một tháng sau, chúng đã mọc lên một lớp da mới.

Xương bị gãy đã hoàn toàn hồi phục sau 20 ngày

Tháng Hai năm 2015, tôi bị tai nạn xe máy. Chiếc xe máy đã va chạm với xe đạp của tôi và đâm vào mắt cá chân trái của tôi. Sau đó, nó đã hất văng tôi cùng với chiếc xe đạp trên phố và lao vào một đám đông đứng trên vỉa hè. Một người kêu lên: “Ô nhìn này! Bà này vẫn đứng dậy được sau khi đã bị xe máy đâm và hất văng ra đường!”

Người lái xe máy nhanh chóng đứng dậy và bỏ đi. Chân tôi đau đến nỗi tôi không thể giữ được xe đạp của mình. Một thanh niên trẻ tiến đến và nói: “Dì à, dì vẫn đang ở trên làn đường giao nhau và có thể lại bị đâm nữa đó. Dì có thể di chuyển vào gần vỉa hè được không? Cháu giúp dì nhé?”

Tôi nhận ra rằng hai chân của mình đã đứng được trên mặt đất, nhưng không hiểu tôi đã rời khỏi chiếc xe đạp bằng cách nào. Chân tôi đau quá không di chuyển được, vì thế tôi nhờ cậu thanh niên đẩy chiếc xe đạp của tôi vào lề đường và đưa giúp tôi vào chỗ an toàn.

Cậu ấy nhìn thấy chân tôi đang chảy máu và nói: “Cháu đã nhìn thấy chiếc xe máy đâm vào dì và hất tung mọi thứ ra đường. Dì thật may mắn khi chỉ bị thương ở chân, nhưng chân trái của dì bị thương không hề nhẹ đâu. Đừng cử động.” Cậu ấy rút điện thoại ra và định gọi xe cứu thương. Tôi nói với cậu ấy tôi cũng có điện thoại và cảm ơn cậu đã giúp đỡ.

Tôi gọi điện cho một người thân. Và trước khi người nhà tôi tới, tôi đã không ngừng phát chính niệm và niệm Pháp:

Nhân Quả
Phi thị tu hành lộ thượng khổ,
Sinh sinh thế thế nghiệp lực trở;
Hoành tâm tiêu nghiệp tu tâm tính,
Vĩnh đắc nhân thân thị Phật tổ.

Tạm dịch:

Nhân Quả
Tu hành đâu phải là đường khổ,
Nghiệp lực bao đời nay ngăn trở;
Quyết tâm tiêu nghiệp tu tâm tính,
Mãi được nhân thân là Phật tổ.
(“Nhân quả” trong Hồng Ngâm)

Người nhà tôi đã tới nơi và nhanh chóng đưa tôi vào viện để chụp X- quang. Tôi nói với họ đừng nên lo lắng quá và tôi sẽ hồi phục ngay khi về nhà luyện công.

Đêm hôm đó khi xem xét các vết thương, tôi thấy một vết thương hở cả mắt cá chân và một chỗ xương bị gãy ở bàn chân. Tôi có thể thấy dịch tủy xương chảy rỉ ra ngoài. Chân trái tôi bị thâm tím và sưng lên khiến tôi không thể đặt được chân xuống đất. Tôi rửa những chỗ bị thương bằng nước sạch và băng chúng lại để ngăn chảy máu. Tôi phát chính niệm trong khoảng một giờ đồng hồ và vết thương đã bớt đau. Sau đó, tôi đi ngủ.

Một cơn đau đã đánh thức tôi dậy, đã tới giờ luyện công buổi sáng. Tôi chầm chậm khoanh hai chân lại trong tư thế kiết già. Trước sự ngạc nhiên của tôi, nó không những không đau lắm mà còn cảm giác rất dễ chịu khi tôi luyện tĩnh công. Nhưng khi luyện các bài động công, tôi đã đổ mồ hôi hột và hét lên vì đau. Đa tạ Sư phụ đã giúp đỡ, cuối cùng thì tôi cũng luyện công xong.

Những ngày tiếp theo, tôi đã học Pháp và luyện công hai lần một ngày và vết thương của tôi đã hồi phục nhanh chóng. Đến cuối tuần thứ ba. Tôi đã có thể dùng nạng để lên xe buýt tới nhà mẹ tôi để giúp bà làm các công việc nhà.

Nhìn lại chặng đường tu luyện suốt hơn 20 năm qua, tôi đã phải trải qua nhiều khổ nạn. Nhưng Sư phụ từ bị đã che chở, bảo hộ tôi trên từng bước đường tu luyện và giúp tôi đi được cho tới ngày hôm nay.

Con xin đa tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/11/37040.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/28/160128.html
Đăng ngày 25-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share