Bài viết của Duy Viễn, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 6-11-2016] Mỗi đệ tử chân tu Pháp Luân Đại Pháp, trải qua rất nhiều thăng trầm trong những năm tháng Chính Pháp gian nan, đều có những câu chuyện thần kỳ, khắc cốt ghi tâm của riêng mình. Bản thân tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện của mình.

Tôi năm nay 60 tuổi, là bác sĩ khoa phụ sản, sinh ra tại một gia đình cán bộ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Từ nhỏ tôi đã thấm đẫm tư tưởng của thuyết vô thần, hơn nữa trong thời Cách mạng văn hóa, cha tôi bị tố là tư sản, tôi tận mắt chứng kiến người ta đến tịch thu tài sản, bắt cha tôi nhốt vào “chuồng bò”, còn giam cha tôi vào xe diễu khắp phố.

Năm đó tôi vẫn còn nhỏ, nên không thể hiểu được cái xã hội lệch lạc đó, cảm thấy rất bi quan; lớn lên trong môi trường như vậy nên một cách tự nhiên đã hình thành sự chán ghét xã hội. Tình trạng sức khỏe của tôi cũng rất tệ hại. Mỗi khi tôi phàn nàn vì bị bệnh tật hành hạ triền miên, cha tôi luôn nói một cách khổ sở: “Nhà chúng ta trải qua Cách mạng văn hóa mà vẫn sống sót vậy là may mắn lắm rồi”. Có lẽ vì phải chịu đựng nhiều hơn những người bạn cùng tuổi, nên tôi có nhiều trăn trở hơn về nhân sinh, về xã hội, và tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi tự hỏi mình sống vì điều gì, tại sao con người lại có nhiều đau khổ như vậy, con người rốt cuộc là từ đâu đến, sau khi qua đời sẽ đi về đâu.

Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Tôi tìm kiếm câu trả lời, nhưng đã không thể tìm được cho đến khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Dưới đây là một số kinh nghiệm tu luyện của cá nhân tôi.

Trở thành một học viên Pháp Luân Công

Chuyên khoa của tôi là Tây y. Ở trường, tôi học những môn khoa học thực nghiệm như giải phẫu học, sinh lý học, vi sinh học và y học lâm sàng. Từ nhỏ, tôi đã thấm nhuần chủ nghĩa vô thần của ĐCSTQ. Vậy tôi đã bước vào tu luyện như thế nào?

Chị gái của tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1994. Chị nói với tôi Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, nhưng do ảnh hưởng sâu sắc của thuyết vô thần nên lúc đó tôi đã không suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc này.

Sau khi chị tôi tu luyện không lâu đã có những thay đổi rất lớn, chị trở nên hòa nhã và sẵn lòng giúp đỡ người khác. Bệnh mãn tính của chị đã hoàn toàn biến mất và chị trở nên xinh đẹp hơn.

Sự thay đổi cả tâm lẫn thân của chị đã đảo lộn hoàn toàn quan niệm của tôi về y học. Tôi đã mượn cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, và đọc nó suốt đêm. Tôi đã hoàn toàn bị lôi cuốn bởi pháp lý bác đại tinh thâm của Đại Pháp và hết sức chấn động. Tôi cảm thấy tiếc nuối vì đã không biết sớm hơn.

Đó là lúc tôi bắt đầu trở thành một học viên Pháp Luân Công.

Từ bi với bệnh nhân của mình

Những cuốn sách của Đại Pháp đã khiến tôi ngộ ra nhiều điều một cách sâu sắc. Tôi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và luôn luôn hướng nội mỗi khi xuất hiện mâu thuẫn. Tôi cũng làm việc một cách tận tâm.

Sau khi trở thành một người tu luyện, tôi đã ngừng nhận tiền hối lộ từ bệnh nhân. Tôi luôn luôn xem xét điều tốt nhất cho họ. Và thông qua truyền miệng, rất nhiều bệnh nhân, kể cả những người ở rất xa xôi, đã đến để gặp tôi.

Một lần, một phụ nữ tàn tật chống nạng đi vào phòng khám của tôi, cô nói: “Tôi muốn tháo vòng tránh thai, bác sĩ có thể giảm giá cho tôi một chút được không? Tôi không có đủ tiền để trả toàn bộ chi phí. Nhưng hiện tại vòng tránh thai đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, cần phải tháo ra.”

Tôi đã giúp cô và lấy giá thấp nhất mà tôi có thể.

Người quản lý của tôi không vui và đã cảnh cáo tôi về điều đó, rằng nếu tôi cứ thu phí bệnh nhân ít đi thì chúng tôi sẽ không thể kiếm đủ doanh thu. Tôi đã dùng tiền túi của mình để trả số tiền chênh lệch.

Không lâu sau đó, bệnh nhân này đã mang rất nhiều bạn bè của cô đến bệnh viện để điều trị. Bạn bè của cô sau đó cũng mang thêm rất nhiều người khác đến. Bệnh viện của chúng tôi được hưởng lợi rất nhiều.

Người quản lý và đồng nghiệp đã ca ngợi tôi, rằng đơn vị của chúng tôi cũng được hưởng lợi từ Đại Pháp. Nhờ có những việc làm tốt của tôi, mọi người ở bệnh viện và các bệnh nhân đều biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Lên tiếng cho Pháp Luân Công ở Bắc Kinh

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, các phương tiện truyền thông bắt đầu phát sóng chương trình vu khống bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên phải chịu áp lực rất lớn. Cảm giác giống như một cuộc cách mạng văn hóa lại bắt đầu.

Pháp Luân Đại Pháp tốt như vậy, tôi không thể hiểu tại sao chính phủ đã không ủng hộ mà lại đàn áp nó. Tôi đã rất buồn vì điều này.

Tôi hiểu rất rõ hậu quả nếu tôi lên tiếng vì Pháp Luân Công. Tôi có thể mất đi cơ hội thăng chức, trong khi hiện tại việc thăng chức của tôi không hề có một trở ngại nào vì luận văn xuất sắc và các bằng cấp khác. Mẹ tôi đã già và con còn nhỏ, họ cần phải được chăm sóc. Chồng của tôi là hiệu trưởng và cũng là giáo sư hướng dẫn cho các nghiên cứu sinh tại một trường đại học nổi tiếng. Liệu ông ấy có chịu được áp lực? Tôi không biết phải làm sao!

Vào tháng 8, tôi về quê thăm mẹ. Trên đường về, tôi ghé vào một ngôi chùa ở Ngũ Đài Sơn và gặp một lão hòa thượng đã 80 tuổi. Ông nhìn tôi và nói: “Nữ thí chủ, Sư phụ của Pháp Luân Công đến để độ nhân. Phật tổ sẽ bảo hộ cho thí chủ.”

Được khích lệ bởi lời của lão hòa thượng, tôi đã hạ quyết tâm. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi không có lý do nào mà không đứng lên để bảo vệ Đại Pháp.

Lúc đầu mẹ tôi phản đối vì đây là một việc nguy hiểm và tôi có thể không thể quay trở về. Sau khi bình tĩnh lại, bà nói: “Mẹ hiểu lựa chọn của con là đúng. Mẹ sẽ giúp con trông cháu, con hãy yên tâm mà đi.”

Tôi rất cảm động nói: “Mẹ là người mẹ vĩ đại nhất thế giới! Con nhất định sẽ bình an trở về.”

Vào tháng 3 năm 2000, tôi cùng một đồng nghiệp y tá đã vượt qua một số trở ngại và đến Văn phòng khiếu nại ở Bắc Kinh. Có rất nhiều cảnh vệ và cảnh sát mặc thường phục xung quanh văn phòng, và chúng tôi đã rất lo lắng rằng mình có thể bị bắt trước khi kịp nói điều gì.

Khi chúng tôi đang lo lắng không biết phải làm gì, một cụ ông đến bảo chúng tôi đi đến địa điểm khác. Chúng tôi đã viết lại lá thư khiếu nại vào đêm hôm đó ở một khách sạn nhỏ.

Chúng tôi quay lại vào ngày hôm sau. Một sĩ quan trẻ đeo súng đang làm nhiệm vụ canh gác. Sau khi phát hiện ra mục đích của chúng tôi, anh ta nói: “Các chị đang có một công việc tốt và một gia đình hạnh phúc. Nghe lời tôi và quay về nhà đi. Các chị biết là khi tôi báo cáo lại với những người bên trong, các chị sẽ bị…”

Tôi kiên quyết nói: “Chúng tôi hiểu điều đó, nhưng chúng tôi không thể cân nhắc nhiều thứ như vậy.”

Nói với mọi người về chân tướng của Pháp Luân Công ở Bắc Kinh

Chúng tôi bị đưa vào trong và bị thẩm vấn bởi ba người đàn ông trông rất hung dữ. Chúng tôi đề nghị họ chuyển thư khiếu nại của mình đến chính phủ sau khi họ tra hỏi chúng tôi và viết xong biên bản.

Cảm động bởi sự dũng cảm và sự điềm tĩnh của chúng tôi, họ nói: “Các chị rất dũng cảm. Các chị có biết đây là chỗ nào không?”

Nghĩ rằng đây hẳn là một văn phòng đặc biệt, tôi trả lời: “Cho dù đây là nơi nào, chỉ cần có người hiểu được chân tướng, biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, thì chúng tôi đã không uổng công tới đây rồi.”

Sau đó chúng tôi kể lại với họ rằng thân và tâm của chúng tôi đã cải biến như thế nào sau khi tu luyện Đại Pháp. Họ lắng nghe rất chăm chú và hỏi nhiều câu hỏi.

Cảm động bởi năng lượng từ bi của Đại Pháp, họ nhìn chúng tôi một cách ngưỡng mộ. Một nhân viên đưa cho tôi một cốc nước và bảo chúng tôi cho họ xem các bài công pháp của Pháp Luân Công.

Khi một sĩ quan trẻ định gọi điện thoại, một nữ sĩ quan khác dừng anh lại và nói: “Đừng chuyển họ đến văn phòng ở Bắc Kinh. Hãy cứ coi như họ không đến đây và bảo đơn vị đưa họ về nhà.”

Những sĩ quan cảnh sát có vẻ sợ hãi khi một đặc vụ từ Phòng An ninh đến. Họ lo lắng nói rằng chúng tôi có thể gặp rắc rối lớn. Khi chúng tôi rời đi cùng các đặc vụ, họ vẫy tay chào và mời chúng tôi quay lại thăm họ.

Các đặc vụ đã không để chúng tôi đi. Họ còng tay chúng tôi và đưa chúng tôi đến một bệnh viện tâm thần để khiến chúng tôi từ bỏ niềm tin. Nhưng nó không có tác dụng. Thực tế, tôi đã giảng chân tướng cho rất nhiều người đang tìm cách “chuyển hóa” chúng tôi.

Hai tuần sau, chúng tôi bị đưa tới trại lao động cưỡng bức và bị giữ trong hai tuần.

Giảng chân tướng cho đồng nghiệp

Từ trải nghiệm này tôi nhận ra rằng các đệ tử Đại Pháp là các sứ giả có trách nhiệm duy hộ chân lý của vũ trụ. Chúng ta có sứ mệnh trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Giảng chân tướng cho thế nhân là trách nhiệm của chúng ta.

Do đó tôi đã bắt đầu nói về Pháp Luân Công với người thân, bạn bè, các sinh viên thực tập và những người mà tôi gặp.

Một lần khi tôi đang trò chuyện với một người quen về Pháp Luân Công trong phòng bệnh nhân, một bệnh nhân khác nghe thấy cuộc trò chuyện và nói rằng tôi không thể nào là một học viên Pháp Luân Công được vì tôi quá tốt bụng. Đương nhiên đó là do cô ấy đã bị đầu độc bởi tuyên truyền của ĐCSTQ.

Tôi nói với cô: “Tôi tốt bụng vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Sau đó tôi nói cho cô ấy biết về vụ tự thiêu Thiên An Môn là một trò lừa đảo. Một lúc sau, cô nói: “Hóa ra đây mới là sự thật! Cuối cùng tôi đã gặp được một học viên Pháp Luân Công thật sự.”

Trong công việc, chúng tôi có nghĩa vụ hướng dẫn các sinh viên. Một số sinh viên y khoa được phân công đi theo tôi nói rằng: “Cô thật đáng ngưỡng mộ. Cô có nhiều bệnh nhân và còn có kỹ năng rất tốt nữa. Chúng em được học rất nhiều từ cô. Tại sao cô vẫn chưa được thăng chức lên làm bác sĩ trưởng khoa?”

Tôi trả lời: “Cô bị từ chối thăng chức vì niềm tin của mình. Đối với một học viên, địa vị không quan trọng. Những điều cô có còn trân quý hơn. Mặc dù cô không được thăng chức, mọi người ở bệnh viện vẫn gọi cô là ‘chủ nhiệm’. Đó là vinh hạnh lớn nhất.” Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân một sinh viên đã nói rằng, như trong cuốn sách nói, cậu thấy vị đắng khi hút thuốc. “Em đã học được rất nhiều điều từ cuốn sách này.”

Sức mạnh chữa bệnh kỳ diệu của Đại Pháp

Sản phụ khoa là một ngành có nguy cơ cao. Tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, với những hậu quả kinh khủng. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã bảo hộ tôi. Tôi chưa từng gặp khiếu nại nào. Rất nhiều việc tưởng chừng như không thể từ góc độ y khoa đã thực sự xảy ra.

Tôi đã từng rất ốm yếu và đã bất tỉnh vài lần trong khi phẫu thuật. Sức chịu đựng của tôi đã được cải thiện sau khi tu luyện. Tôi khỏe mạnh và có nhiều năng lượng. Tôi không bao giờ ngất nữa. Tôi cũng không còn cần phải đeo kính khi làm phẫu thuật.

Mẹ của tôi bị đột quỵ vào năm 1996, ảnh hưởng đến khuôn mặt và nửa người của bà. Bác sĩ nói rằng bà có thể phải nằm trong phòng phục hồi chức năng trong thời gian dài mới có thể phục hồi. Bà quyết định rằng mình không còn gì để mất và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công với chúng tôi. Và thật bất ngờ, bà đã phục hồi sau 20 ngày.

Người phụ nữ bị ung thư cổ tử cung được chữa khỏi

Vài năm trước, một người phụ nữ bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối đến gặp tôi. Cô là một người mẹ đơn thân và có một con gái.

Tôi kiểm tra và xác nhận lại chẩn đoán trước đó của cô. Tôi an ủi cô và nói rằng chúng tôi sẽ làm hết sức để duy trì và khuyên cô làm hóa trị.

Cô rất tuyệt vọng và nói trong nước mắt: “Bác sĩ, tôi mới 40 tuổi, ai sẽ chăm sóc con gái tôi nếu tôi chết?”

Tôi nói: “Đừng vội vàng thế. Có một lựa chọn nữa có thể cứu cô. Điều này phụ thuộc vào lòng tin của cô nữa.”

Cô trả lời: “Hãy nói cho tôi biết.”

Tôi nói cho cô về sức mạnh siêu thường của Đại Pháp và rất nhiều người đã trải nghiệm được lợi ích. Sau đó tôi cho cô một cuốn Chuyển Pháp Luân. Cô đọc sách hàng ngày và trở nên rất hạnh phúc, tích cực và vui vẻ. Cô muốn tôi kể cho cô về câu chuyện tu luyện của tôi khi tôi có thời gian.

Vài ngày sau, cô quay lại bệnh viện để kiểm tra. Thật kỳ diệu, các tế bào ung thư đã biến mất. Một tháng sau, một chuyên gia đã khám cho cô và kết quả là âm tính.

Khi cô gọi cho tôi để báo tin, tôi đang học Pháp với các đồng tu. Tất cả các đồng tu trong nhóm học Pháp đều khóc cảm động và cảm ơn Sư phụ thay cho cô.

Một lần nữa, rất nhiều nhân viên đã chứng kiến phép màu và lan truyền tin tức về sức mạnh chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công.

Một sản phụ sắp sinh tin vào Pháp Luân Công

Tôi cùng các đồng nghiệp sẽ không bao giờ quên được ca sinh hôm đó. Khi tôi nghĩ về nó tôi vẫn còn ớn lạnh.

Hôm đó tôi đang có ca trực và gặp một sản phụ sắp sinh. Sau khi kiểm tra, tôi phát hiện thai nhi trong bụng cô quá to và đang ở vị trí rất khó để có thể sinh thường. Cô cần phải tiến hành phẫu thuật mổ đẻ, nhưng cô kiên quyết từ chối.

Vài giờ sau, đầu của thai nhi cuối cùng đã xuất hiện nhưng vai bị mắc kẹt bên trong. Đã dùng rất nhiều cách nhưng tình hình không có gì biến chuyển. Mặt của em bé bắt đầu tím tái. Mọi người trong phòng biết rằng em bé không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

Tôi bình tĩnh lại và trong tâm cầu xin Sư phụ giúp. Tôi nói: “Sư phụ, xin hãy giúp em bé này được sinh ra ở không gian khác.

Ngay lập tức, em bé đã trượt ra, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Cuối cùng khi nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của em bé sau những nỗ lực cấp cứu, tôi mới ngồi sụp xuống ghế.

Khi một y tá ca ngợi sự bình tĩnh khi đỡ đứa bé này, tôi nói với cô: “Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp vào phút cuối cùng. Điều này sẽ không thể xảy ra một lần nữa, nó vượt quá khả năng chịu đựng của tôi.”

Khi người mẹ được xuất viện, tôi hỏi cô tại sao cứ khăng khăng muốn đẻ tự nhiên. Câu trả lời của cô đã khiến tôi kinh ngạc. Hàng xóm đã nói với cô ấy rằng một bác sĩ là học viên Pháp Luân Công ở bệnh viện sẽ đỡ đẻ thành công cho cô ấy.

Một phụ nữ bị vô sinh đã có thể mang thai

Một phụ nữ hơn 30 tuổi đã ly dị với chồng mình vì cô bị vô sinh. Cô muốn có con khi tái hôn. Cô đã điều trị ở rất nhiều bệnh viện lớn khác nhau nhưng không hiệu quả.

Cô đến văn phòng của tôi và nhờ tôi giúp. Tôi cho cô mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân. Không lâu sau, cô quay lại gặp tôi với một giỏ trứng gà, cùng với một danh sách tên những người đồng ý thoái đảng. Và cô nói rằng mình đã có thai.

Cô muốn trả tôi 100 nhân dân tệ cho cuốn Chuyển Pháp Luân và đã ngạc nhiên khi tôi từ chối. Nhưng cô rất vui mừng vì tôi đã tặng cho cô ấy cuốn sách.

May mắn vì là một đệ tử Đại Pháp

Không được tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của tôi. Mặc dù tôi chưa bao giờ được gặp Sư phụ nhưng tôi biết rằng Ngài luôn chăm sóc cho tôi, dù ở bất cứ nơi nào, miễn là tôi là một đệ tử Đại Pháp chân chính.

Sư phụ giảng:

“…Chư vị đi Hồng Kông, chư vị tới nước Mỹ, chư vị lên đến Mặt trăng, Mặt trời cũng không hề gì, Pháp thân của tôi đều có thể bảo hộ. Nhưng không được chấp trước, Pháp thân của tôi quản chư vị là vì để chư vị tu luyện.” (Chuyển Pháp Luân Pháp giải • Trả lời câu hỏi tại buổi giảng Pháp tại Trịnh Châu)

Mỗi lời của Sư phụ giảng đều là thiên lý. Tôi rất vui mỗi khi nhớ lại những thần tích đã xảy ra. Pháp Luân Đại Pháp thực sự vĩ đại. Trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp của Sư phụ, sâu trong tâm tôi biết rằng mình vô cùng may mắn và vinh hạnh.

Từ ngữ không thể nào diễn tả được lòng biết ơn của tôi với Sư phụ.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/17/159977.html
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2016/11/6/337152.html
Đăng ngày 25-12-2016; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share