[MINH HUỆ 5-11-2016] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 18 năm, có đôi lúc cũng đã vấp ngã trên con đường tu luyện. Tuy nhiên, tôi là một đệ tử Đại Pháp, một sinh mệnh rất tự hào được trợ Sư Chính Pháp.

Số mệnh được tiên đoán

Năm 1979, tôi gia nhập quân đội. Một vài tháng sau, tôi được thông báo rằng sẽ được tham dự một khóa huấn luyện nhóm. Ý tứ là sắp được thăng cấp. Tuy nhiên, trong ca huấn luyện cuối cùng của ngày hôm đó, tôi đã ngất đi và nôn ra máu. Tôi bị đau bụng dữ dội và cảm thấy như thể mình sắp chết. Vào thời điểm đó, tính mệnh của tôi sắp nguy kịch.

Tôi được khám sức khỏe tại các bệnh viện hàng đầu ở Thượng Hải và Thiên Tân. Chẩn đoán cho thấy tôi bị nứt gan và gan đang bị chảy máu không ngừng. Tôi nằm liệt giường một thời gian dài, khiến một vùng lớn ở lưng tôi đau nhức. Da tôi dính vào tấm ga trải giường, tôi bị sốt rất cao và nhờn thuốc.

Hai bác sĩ thực tập nội trú từ Mỹ đã giới thiệu cho tôi hai loại thuốc công nghệ cao. Các vết nứt được liền một phần và chảy máu chậm lại. Tuy nhiên, thuốc phải được tiếp liên tục nếu không tình trạng của tôi sẽ xấu đi.

Tôi không thể tham dự khóa huấn luyện và cần có người chăm sóc. Tôi được xếp ở cùng phòng với văn thư. Cha anh là một bác sĩ Trung y lâu năm và tôi được biết ông là một người có công năng. Một lần khi đến thăm con trai, ông đến gặp tôi và chúng tôi đã nói chuyện cả đêm. Thật ngạc nhiên rằng ông nói tôi sẽ không chết, mặc dù tôi sẽ trải qua nhiều khổ nạn. Ông nói rằng khi bước sang tuổi 40, tôi sẽ gặp một người đặc biệt, người này sẽ trở thành Thầy của tôi. Ông nói thêm rằng nếu tôi không gặp được người này, mạng sống của tôi sẽ nguy hiểm. Tôi còn rất trẻ, vì vậy tôi chỉ đơn giản là cảm thấy ngạc nhiên và bối rối bởi tiên đoán của ông.

Sau khi xuất ngũ, tôi đã kết hôn và có con. Nhưng tôi bị nhiều chứng bệnh, như viêm khớp và các bệnh tiêu hóa. Tôi không thể đứng lên được và phải ngủ trên một chiếc giường gia nhiệt. Khi được hỏi về bệnh tình, tôi đều không trả lời. Tôi đã mất hết hy vọng.

Lời tiên đoán trở thành hiện thực

Năm 1998, một người thân của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tất cả các bệnh tật của bà biến mất. Tôi không thể tin vào điều đó, vì vậy tôi đã gặp bà. Bà đề nghị tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi mở cuốn sách ra và nhìn thấy hình Sư phụ. Ngài trẻ, tuấn tú và nhìn cao quý. Bức hình của Ngài tỏa sáng rực rỡ nhiều màu sắc. Tôi nghĩ đó là do mình đang bị ảo giác nên đã bảo những người khác nhìn vào xem. Họ nói với tôi rằng họ không thấy có gì bất thường cả. Tôi lật sang trang và bắt đầu đọc Luận Ngữ. Tôi thấy rằng mỗi chữ là một vị Phật. Lập tức một dòng năng lượng nóng mạnh mẽ phát ra từ thân thể khiến tôi đột nhiên toát mồ hôi.

Tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công rất uy lực và quyết định sẽ thử xem sao. Tôi thấy rằng những gì vị bác sĩ Trung y lâu năm đã nói với tôi trước đây đã trở thành hiện thực. Tôi thực sự tìm được một vị Thầy đặc biệt.

Khi luyện bài công pháp thứ hai, đang ôm bánh xe trên đỉnh đầu, tôi cảm thấy [như thể bị] một cú đập cực kỳ đau ở vùng bụng. Tôi cúi xuống ôm chặt lấy bụng, ói ra một chất lỏng màu xanh lá cây và máu.

Sau đó tôi có cảm giác ăn ngon miệng. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi và tôi không còn vấn đề nào về dạ dày nữa.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần ngộ ra rằng làm người là khổ, nhưng đối với người tu luyện, chịu khổ lại là con đường để đắc Phật quả.

Sư phụ giảng:

Viên mãn đắc Phật quả,

Cật khổ đương thành lạc.

Lao thân bất toán khổ,

Tu tâm tối nan quá.

Quan quan đô đắc sấm,

Xứ xứ đô thị ma.

Bách khổ nhất tề giáng,

Khán kỳ như hà hoạt.

Cật đắc thế thượng khổ,

Xuất thế thị Phật Đà.

(Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Viên mãn rồi đắc quả vị Phật,

Lấy đau khổ làm hỷ lạc.

Cái thân này vất vả đâu có đáng kể gì,

Tu tâm mới thực khó mà qua nổi.

Cửa ải khảo nghiệm nào cũng phải xông pha hết,

Chỗ nào cũng đầy những ma.

Trăm (rất nhiều) khổ đồng thời giáng xuống,

Xem có thể sống được ra sao.

Nếm trải hết cái khổ trên đời,

Xuất thế ấy là Phật Đà.

Các quan chức ĐCSTQ nhận ra một người tốt

Em trai tôi bị thiểu năng trí tuệ và rất cần có người chăm sóc. Anh trai tôi thường chăm sóc cậu ấy. Khi anh trai qua đời, tôi đã trở thành người chăm sóc, vì người tu luyện cần nghĩ cho người khác.

Tôi rất bận rộn, trông coi 30 mẫu đất, làm việc ca đêm tại một nhà máy, sửa TV miễn phí và sửa các đồ điện tử cho mọi người trong làng. Ngoài ra, em trai tôi cũng cần được giúp đỡ nhiều.

Những lời giảng của Sư phụ đã giúp tôi rất nhiều. Sư phụ giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau sáu năm chăm sóc, em trai tôi đã qua đời vào năm 2004. Mọi người trong làng biết rằng tôi chưa bao giờ quên trách nhiệm của mình. Chắc tôi đã không thể chịu đựng được nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngay cả khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp khốc liệt nhất, bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong làng chúng tôi nói rằng em trai tôi đã được phúc báo nhờ Đại Pháp.

Một lần, một nhóm các quan chức ĐCSTQ đến làng chúng tôi yêu cầu các học viên từ bỏ đức tin.

Một quan chức thừa nhận rằng: “Anh là một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính, vì anh đã chăm sóc em trai và sửa TV miễn phí cho dân làng chúng ta.”

Biểu lộ tâm thái thanh tỉnh và lý trí

Năm 2005, các con tôi chuyển đến thành phố khác để học tập. Nhà máy tôi làm việc sắp đóng cửa và chúng tôi gặp khó khăn về tài chính, vì vậy tôi rời làng và làm thợ điện cho một mỏ than. Tôi làm việc chăm chỉ và trí huệ mà tôi đắc được qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được vận dụng trong công việc của tôi. Tôi nhanh chóng trở thành thợ điện hàng đầu tại khu mỏ.

Sau khi rời khỏi thị trấn làm việc trong vài năm, chúng tôi không còn phải đối mặt với các vấn đề tài chính nữa. Tuy nhiên, trong môi trường thoải mái, vợ tôi đã ngoại tình. Tôi cố gắng thuyết phục cô tiếp tục cuộc hôn nhân. Tuy nhiên, cô đã chuyển đến ở với bạn trai.

Tại khu mỏ, tôi vừa được bổ nhiệm vào vị trí lãnh đạo liên hiệp mỏ. Mặc dù rất bận rộn, nhưng tôi cảm thấy bị mất mặt. Tôi buồn, tức giận và [cảm thấy] bị sỉ nhục. Điều này đã can nhiễu nghiêm trọng công việc và cuộc sống của tôi. Sao tôi có thể đối diện với hàng xóm của mình? Tôi dự tính sẽ trả thù.

Tuy nhiên, là một học viên, tôi hiểu mình không nên làm bất cứ điều gì gây tổn hại tới danh tiếng của Đại Pháp. Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân)

“Trong tương lai có khi đang ở trước mặt người mà chư vị không muốn mất mặt nhất thì chư vị bị người ta tát cho hai cái, không cất đầu lên nổi; chư vị đối đãi vấn đề ấy như thế nào, xem chư vị có thể Nhẫn được hay không.” (Chuyển Pháp Luân)

“Khi phát sinh mâu thuẫn giữa người với người, chúng ta không Nhẫn được cái khẩu khí kia, thậm chí còn không thể đối đãi với bản thân mình như là “người tu luyện; [thế thì] tôi nói rằng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Lời giảng của Sư phụ đã giúp tôi có thêm chính niệm. Để loại bỏ can nhiễu, tôi học Pháp nhiều hơn, nhưng lúc đầu rất khó để trấn tĩnh lại. Tuy nhiên, tôi đã không bỏ cuộc. Dần dần, tôi trấn tĩnh lại và lý trí hơn.

Tôi trở về làng, người thân của tôi biết tôi nóng tính và đã lo lắng. Họ an tâm khi thấy tôi bình tĩnh như thế nào.

Tôi nói: “Tôi đang bước đi trên một con đường chân chính và tôi không sợ mất mặt. Mọi người đều có mục tiêu của mình và mối quan hệ nhân duyên khó nhận biết. Tôi không thể ngăn cản nếu cô ấy muốn rời bỏ tôi.”

Qua hành vi và lời nói, người thân của tôi đã chứng kiến tâm thái thanh tỉnh và lý trí của một học viên Đại Pháp.

Sức mạnh siêu thường của Đại Pháp

Tại khu mỏ, một máy khoan điện gặp trục trặc. Khi tôi kiểm tra thì thiết bị đo phát nổ và bốc cháy. Khuôn mặt và quần áo của tôi bị cháy. Tôi không sợ vì tôi đã cảm thấy có một bàn tay lớn bảo vệ mình. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Lúc xảy ra sự cố, mọi người phải rời khỏi khu mỏ. Thông thường, trong một tai nạn như vậy, người sử dụng dụng cụ đo sẽ bị thương nặng hoặc có thể chết. Tôi nghĩ, là một đệ tử Đại Pháp sẽ không sao cả. Máy khoan cần được sửa hoặc tôi sẽ bị thương nặng hơn. Tôi đã làm việc cho đến khi vấn đề được giải quyết.

Mặc dù các đồng nghiệp và ông chủ đã khuyên tôi nên đi điều trị y tế, nhưng tôi đã từ chối. Tôi bảo họ rằng sẽ không có vấn đề gì vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi trở về phòng trọ. Khi nhìn vào gương, tôi thấy khuôn mặt mình chuyển sang màu đen và sưng lên. Đôi mắt tôi bị một vết rách nhỏ và da mặt bắt đầu bị tróc, dịch lỏng màu vàng chảy ra. Nó rất đáng sợ.

Sáng ngày thứ ba, một lớp vảy được hình thành trên khuôn mặt tôi. Ông chủ đã cho tôi 100.000 nhân dân tệ để bồi thường cho vụ tai nạn. Tôi nghĩ, mặc dù phải chịu đau đớn, nhưng nó không phải là vấn đề lớn. Tôi đã không lấy một đồng nào. Cũng trả lại 100.000 nhân dân tệ đó, lớp vảy tróc ra và lớp da mới đã hình thành dưới lớp vảy đó. Đại Pháp thật siêu thường.

Lãnh đạo công ty và các nhân viên cấp cao của khu mỏ đã tới thăm tôi vào đêm thứ ba. Khi họ nhìn thấy khuôn mặt của tôi, họ nghĩ rằng điều đó không thể tin được. Họ liên tục nói: “Anh đúng là thần.”

Nhiều đồng nghiệp đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai được lợi ích nhờ ủng hộ Đại Pháp

Con trai tôi được hưởng lợi ích vì cháu có thiện niệm đối với các học viên Đại Pháp và Pháp Luân Đại Pháp. Bất chấp cuộc bức hại, cháu đã đứng lên bênh vực Đại Pháp. Cháu mở một doanh nghiệp, việc làm ăn rất tốt và có danh tiếng.

Năm ngoái, hai học viên bị bắt giữ sau khi kiện Giang Trạch Dân. Tôi đã đến trại giam thăm họ cùng các học viên khác. Tôi không muốn con trai và con dâu của tôi lo lắng về điều đó, vì vậy tôi đã không cho cháu biết. Khi con trai tôi phát hiện ra, cháu nói: “Lẽ ra bố nên cho con biết. Đó là điều ngay chính. Sau này, hãy cho con đi theo, như vậy sẽ có thêm nhiều năng lượng hơn.”

Một lần, công ty của con trai tôi lắp đặt một biển quảng cáo cho một cửa hàng và sử dụng giàn giáo 13 chân. Nhân viên của cháu bị rơi từ trên giàn giáo xuống nhưng không bị thương, mặc dù giàn giáo đã bị hỏng. Chủ cửa hàng bảo con trai tôi rằng: “Gia đình của anh có đức lớn lắm!”

Cháu trai của tôi chỉ mới ba tuổi. Khi chúng tôi đến trung tâm thành phố, cháu hỏi tôi: “Ông nội, cháu có thể nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo không?’” Tôi trả lời có, do đó cháu liên tục vừa nói lớn vừa giơ bàn tay phải của mình lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cháu cũng giúp tôi phân phát các tài liệu Đại Pháp.

Con gái khỏi chứng bại não

Con gái tôi, năm nay ở tuổi 30, bị chẩn đoán mắc bệnh bại não từ khi còn nhỏ. Cháu không thể đi lại hay nói chuyện, cũng không thể đi học. Một năm trước, khi tôi không có ở nhà, mẹ cháu đã khóa cửa nhà và để cháu một mình ở bên trong. Việc đó đã làm tổn thương con gái tôi. Tôi quyết định trở về nhà để chăm sóc cháu, xin nghỉ phép dài hạn một năm.

Tôi biết công nghệ hiện đại không thể làm gì, nhưng Đại Pháp là siêu thường. Khi đang học Pháp, tôi để cháu nghe cùng. Cháu sẽ ngồi cạnh tôi và nghe Pháp.

Sau một năm nghe tôi đọc Pháp, cháu bắt đầu tự đi bộ. Bây giờ cháu có thể đi bộ đến các cửa hàng tạp hóa để mua sắm nếu tôi viết [cho cháu] một danh sách. Bây giờ, cháu cũng có thể làm được nhiều việc.

Trước đây, cháu thường cau mày và khuôn mặt vô hồn. Bây giờ lúc nào cháu cũng mỉm cười và muốn nói chuyện.

Các bác sĩ ở bệnh viện đã làm một số xét nghiệm và thấy rằng bệnh bại não của cháu đã khỏi. Bác sĩ nói rằng điều hối tiếc duy nhất là cháu đã bị lỡ khoảng thời gian học nói. Tôi nghĩ không sớm thì muộn điều đó cũng sẽ xảy ra. Cháu đã học Pháp và tham gia cứu độ chúng sinh.

Sứ mệnh của các học viên là chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tu luyện là rất nghiêm túc. Các đệ tử Đại Pháp trong tiến trình Chính Pháp là có yêu cầu cao hơn. Thời gian không chờ đợi ai, vì vậy chúng ta nên tu luyện tinh tấn.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/5/337153.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/10/159895.html

Đăng ngày 19-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share