[MINH HUỆ 7-11-2016] Năm 1996, vợ tôi bắt đầu quan tâm đến việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công). Cô ấy đề nghị tôi đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp cùng vì cô ấy nhìn không rõ chữ do có một vài vấn đề về thị lực. Cô rủ tôi cùng đi tới khoá giảng Pháp [của Sư phụ] vì cô ấy muốn học các bài công pháp. Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình mà vợ mình đã được cải biến cả tâm lẫn thân như thế nào. Cảm kích trước sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng bắt đầu tu luyện.

Tháng 7 năm 1999, sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã bị cầm tù trong hai tuần. Sau đó vợ tôi cũng bị bỏ tù 100 ngày. Cuộc sống của chúng tôi bị đảo lộn. Dưới áp lực mạnh mẽ, tôi đã ký tên vào “bảo chứng thư” cam kết sẽ không tu luyện Pháp Luân Công nữa, sau đó cảnh sát cho tôi về nhà.

Tôi tìm được một người bảo lãnh trong khi chờ xét xử. Nơi làm việc của tôi đã chỉ định một vài người theo dõi tôi suốt ngày đêm, và tôi phải trả tiền bảo lãnh. Họ buộc tôi phải đọc tài liệu phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị mơ hồ trước những tài liệu đó và hoàn toàn bỏ tu luyện. Ban đầu, tôi bị ép phải từ bỏ tu luyện, nhưng cuối cùng, tôi quyết định dừng tu luyện.

Cuộc sống nguy kịch

Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng rằng:

“Đã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi từ bỏ tu luyện, tôi bị mắc tất cả các loại bệnh. Trong 13 năm, tôi đã dành hàng nghìn nhân dân tệ vào thuốc men và các phương pháp trị liệu. Đối với một số phương pháp điều trị tôi đã tiêu 20.000 nhân dân tệ (khoảng 70 triệu đồng) mỗi năm. Tôi đã thử tất cả các loại thảo mộc và thực phẩm bổ sung, nhưng sức khoẻ của tôi vẫn tiếp tục đi xuống.

Tôi trở nên chán nản và cuộc sống của tôi dường như vô vọng. Tôi đã cố gắng tự giải trí bằng cách xem TV và chơi đàn nhị hồ. [Nhưng] tôi vẫn [cảm thấy] buồn chán. Trong suốt 13 năm qua, tôi đã phải nhập viện bảy lần và bị gửi đến phòng cấp cứu hai lần.

Năm 2013 là thời điểm tồi tệ nhất của tôi. Tháng 1, tôi bắt đầu bị đau ở mắt và cổ họng. Đến tháng 9, tôi chỉ có thể đi bộ quãng đường ngắn. Ngay sau đó, tôi thậm chí còn không đủ sức để giữ cung của đàn nhị.

Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh teo cơ. Không bác sĩ nào biết nguyên nhân. Tôi được thông báo rằng việc điều trị rất tốn kém, khoảng 1.000 nhân dân tệ mỗi tháng (gần 35 triệu đồng). Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng nó sẽ có hiệu quả.

Tôi đã về quê của mẹ mình và ở đó một vài ngày. Trong tâm trí mình, tôi đến để nói lời tạm biệt, nhưng tất nhiên tôi không nói với bà.

Sau khi trở về nhà, tôi đến bệnh viện khác. Các bác sĩ cho biết bệnh tình của tôi rất nghiêm trọng và tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Họ giục tôi phải nhập viện ngay lập tức.

Mặc dù tôi đã ít nhiều chuẩn bị cho cái chết, [nhưng] tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến sớm như vậy. Tôi đã rất buồn và không thể ăn hay ngủ. Tuy nhiên, tôi đã giấu tình trạng của mình không cho gia đình và bạn bè biết.

Một hôm khi tôi đang giúp vợ làm ruộng, chiếc xẻng đã bị gẫy. Nhìn chiếc xẻng bị hỏng, tôi nhớ về số phận của mình và đã khóc. Vì không muốn vợ mình nhìn thấy nên tôi đã nói rằng mình mệt và cần về nhà.

Một trong những người bạn của cô ấy nhìn thấy tôi khóc và đã nói với vợ tôi. Cô ấy về nhà và hỏi xem tôi có gì bất ổn không. Tôi nói với cô ấy mọi chuyện. Cô nói: “Nếu bệnh này có thể chữa được, thì dù chi phí có tốn kém đến đâu em vẫn sẵn sàng chi trả. [Nhưng] nếu không ai có thể chữa được nó, thì tại sao anh không tu luyện Pháp Luân Công với em.”

Tôi nói: “Anh giữ kín bệnh tình của mình với em vì anh không muốn nghe điều này.” Mặc dù bệnh tình đã rất tồi tệ, nhưng tôi vẫn không muốn tu luyện vì sợ cuộc bức hại và còn có các chấp trước khác.

Cuộc đời được tái sinh

Tối hôm đó vợ tôi mời hai học viên lớn tuổi đến nhà chúng tôi, cả hai đều là giáo sư đại học đã nghỉ hưu. Một trong số họ nói: “Tôi có thể giới thiệu cho anh hơn 100 bác sĩ, tất cả họ đều là bạn của tôi và cũng là các chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhưng không ai trong số họ có thể đảm bảo bệnh của anh sẽ được chữa khỏi. Rất có thể là anh sẽ phải tốn rất nhiều tiền mà bệnh vẫn không khỏi và cuối cùng là phải đối mặt với cái chết.”

Bà ấy nói thêm: “Giải pháp tốt nhất chính là quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thực sự tin vào điều ấy. Tôi nghĩ Sư phụ Lý Hồng Chí vẫn đang đợi anh [quay lại] và căn bệnh này chính là gậy cảnh tỉnh. Bây giờ tất cả đều phụ thuộc vào anh.”

Tôi nói với bà ấy rằng tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc này.

Đêm hôm đó, trước khi đi ngủ, vợ tôi đã hỏi xem liệu tôi có muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) cùng cô ấy không. Tôi nói có và ngủ thiếp đi trong khi nghe cô ấy đọc.

Sáng hôm sau, cô ấy đề nghị tôi cùng luyện công với cô. Tôi đã luyện và hoàn thành tất cả năm bài công pháp. Tôi thậm chí còn có thể ngồi kiết già trong một giờ, điều mà tôi chưa bao giờ làm được ngay cả trước khi từ bỏ tu luyện.

Sau khi luyện công, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Con chúng tôi đến thăm tôi vào buổi sáng và tất cả chúng đều nói trông tôi tốt hơn nhiều. Tôi bảo với chúng rằng tôi lại tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Nếu cha còn sống sót qua khổ nạn này, là chuyện đáng mừng. Nhưng nếu cha không qua khỏi, thì cũng không được đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì đó là số phận của cha.” Chúng đều đồng ý.

Cứ như vậy tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trải nghiệm tu luyện của tôi trong suốt ba năm qua

Vào ngày 18 tháng 10 năm 2013, tôi chính thức quay lại tu luyện. Ngay lập tức, tôi đã thực hiện những việc sau.

Đầu tiên, tôi đã bỏ đi đống thuốc trị giá 3.000 nhân dân tệ, vì tôi tin rằng Sư phụ sẽ giúp mình. Tuy nhiên, tôi đã chưa kiên định niềm tin của mình và vẫn giữ lại các thuốc tăng huyết áp. Tôi nghĩ rằng mình có lẽ vẫn cần chúng và tôi sẽ bỏ nó trong tương lai.

Sáng đầu tiên sau khi tôi bắt đầu luyện công, huyết áp của tôi ở mức 80/120 mmHg, đó là chỉ số [ở mức] bình thường mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Tôi không thể tin điều đó, vì vậy tôi đã đo thêm một lần nữa và nhận được kết quả tương tự.

Tuy vậy tôi không nghĩ rằng Sư phụ đã giúp mình, vậy nên tôi đã uống thuốc hạ huyết áp. Sau một lúc, tôi đo lại huyết áp của mình một lần nữa. Nó cao hơn, ở mức 90/160 mmHg.

Vào lúc đó, tôi nhận ra đó là một điểm hoá từ Sư phụ. Tôi đã ném đi tất cả các loại thuốc cũng như các thiết bị đo.

Từ đó về sau, tôi từ bỏ tất cả các phương pháp điều trị cả Tây y lẫn Trung y. Bây giờ tôi tràn đầy năng lượng và rất khoẻ mạnh. Cảm giác thèm ăn của tôi được phục hồi nhưng cân nặng của tôi giảm từ khoảng 90 kg xuống 76 kg. Nếp nhăn của tôi biến mất và không ai tin rằng tôi 74 tuổi.

Trong thời gian sáu tháng, tôi đã đọc tất cả các bài giảng của Sư phụ. Tôi tìm thấy câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của mình về tu luyện và bây giờ tôi đã nhìn thấu những dối trá mà ĐCSTQ bịa đặt để vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Giờ tôi cũng nhìn thấu văn hoá đảng.

Tôi nói với tất cả bạn bè và người thân của mình Pháp Luân Đại Pháp thực sự là gì. Sau khi rời bỏ tu luyện, tôi cũng nói nhiều điều không tốt về Đại Pháp với bạn bè mình và khiến họ hiểu nhầm môn tu luyện. Nhiều người trong số họ biết rằng tôi ốm rất nặng nhưng rồi căn bệnh đã biến mất sau khi tôi trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tận dụng mọi cơ hội để sửa chữa sai lầm của bản thân và nói với họ về những thể ngộ hiện tại của mình.

Tôi cũng giúp vợ mình ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Vì dừng tu luyện một thời gian dài, nên tôi vẫn chưa thể nói chuyện trực diện với mọi người. Nhưng tôi cố gắng làm hết sức để giúp vợ mình, chẳng hạn như đi phát tài liệu và để mắt tới cảnh sát. Đôi khi tôi cũng giúp đỡ cô ấy nói chuyện với mọi người từ quan điểm của bên thứ ba.

Hai năm qua, hàng ngày tôi đều ra ngoài cùng vợ để nói chuyện với mọi người [về Pháp Luân Đại Pháp] bất kể thời tiết có khắc nghiệt như thế nào. Đôi khi tôi có một số triệu chứng bệnh nhưng không điều gì có thể ngăn cản tôi.

Tháng 5 năm trước, tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ vì vai trò của ông ta trong cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi biết cảnh sát đang theo dõi mình, [nhưng] tôi vẫn giúp các học viên khác đệ đơn kiện.

Lời kết

Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải đối diện với Sư phụ Lý Hồng Chí. Sau khi từ bỏ tu luyện khoảng 13 năm, tôi có lẽ không đủ tư cách để chia sẻ những thể ngộ của mình. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng:

Công năng của chư vị cũng vậy, sự khai công của chư vị cũng vậy, đều là trong khi tu Đại Pháp chư vị mới đắc được [như thế].” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ được rằng Sư phụ vẫn luôn chăm sóc cho mình và đó là lý do mà tôi có được một số đề cao trong tu luyện. Tôi cảm thấy cần viết ra trải nghiệm của bản thân, để thể hiện sự cảm kích của mình với Sư phụ vì đã ban cho tôi một cuộc đời mới và cơ hội quay lại tu luyện.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/7/337155.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/14/159939.html

Đăng ngày 7-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share