Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-11-2016] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào tất cả các bạn đồng tu!

Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của bản thân, nhờ đức tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp, đã chiến thắng đủ mọi khó khăn như thế nào.

Cuộc đàn áp đã hủy hoại gia đình tôi

Tôi sống ở vùng nông thôn, cả hai vợ chồng tôi cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, gia đình tôi đã hoàn toàn tan vỡ trong suốt 10 năm. Hai vợ chồng chúng tôi bị giam giữ bất hợp pháp rất nhiều lần tại một trung tâm tẩy não, trại tạm giamtrại cưỡng bức lao động. Chồng tôi bị cầm tù bốn năm, và tôi bị dồn vào cảnh vô gia cư trong nhiều năm liền.

Sau khi hai vợ chồng tôi bị bắt giữ, con chúng tôi (con gái 15 tuổi và con trai 9 tuổi) đã mất nhà cửa cũng như nguồn thu nhập cho cuộc sống. Các con tôi lang thang nay ở nhà người thân này, mai ở nhà người thân khác, và phải làm rất nhiều công việc bán thời gian để tự hỗ trợ bản thân. Cha mẹ chồng của tôi, cùng ở độ tuổi 80, đã qua đời trong những năm đó vì việc con trai con dâu bị bắt giữ.

Kiên định chính niệm

Tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức hai lần. Trong trại lao động, tôi bị bắt làm lao động khổ sai nặng nhọc cùng các tù nhân khác. Chúng tôi làm việc cả ngày lẫn đêm, và đôi khi suốt cả đêm. Chúng tôi không được phép ngủ cho tới khi hoàn thành được một chỉ tiêu nhất định.

Một ngày, tôi nhớ lại lời giảng Pháp của Sư phụ:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực)

Tôi quyết định không tuân theo yêu cầu của tà ác. Khi thấy người đầu tiên hoàn thành xong chỉ tiêu của cô ấy và đi ngủ, tôi cũng đứng lên.

Lính canh bước lại chỗ tôi và nói: “Chị đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”

Tôi trả lời: “Tôi không có nhiệm vụ nào ở đây cả.”

Lính canh đe dọa: “Nếu chị không hoàn thành chỉ tiêu của mình, chúng tôi sẽ kéo dài thời hạn tù của chị!”

Tôi bình tĩnh đáp: “Sự bức hại đối với tôi là bất hợp pháp, dù cho nó có kéo dài thêm hay không.”

Người lính canh bỏ đi và không bao giờ đề cập tới từ “kéo dài” thời gian cầm tù của tôi thêm một lần nào nữa.

Một lần, các tù nhân đã tính thời hạn tù của mỗi người và tính xem khi nào họ có thể được thả. Họ kết luận rằng tôi sẽ là người cuối cùng được ra khỏi đây. Tôi đã nói: “Tôi khác tất cả mọi người. Tôi có thể rời khỏi đây bất cứ khi nào.”

Tất cả bọn họ đều nghĩ đó là điều không thể. Thực tế, tôi đã ra tù sớm hơn những người khác khá nhiều. Như Sư phụ đã giảng: “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực.”

Năm 2003 tôi bị bắt giữ lần nữa, và bị kết án hai năm tại trại lao động cưỡng bức. Trong suốt hai tháng trong trại tạm giam trước khi bị chuyển đến trại lao động cưỡng bức, tôi học thuộc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002” của Sư phụ. Tôi minh bạch ra rằng học viên chúng ta nên phủ nhận và cự tuyệt bất kỳ an bài nào của cựu thế lực.

Trong trại lao động, tôi có triệu chứng bệnh tật nghiêm trọng. Cảnh sát không muốn chịu trách nhiệm về việc này do đó họ đã gọi người nhà tôi tới đưa tôi về nhà. Họ viết một tờ ghi chú với nội dung “năm ngày nghỉ ốm.”

Vào ngày thứ ba sau khi tôi trở về nhà, một số người thân và các học viên ở địa phương đã rất lo lắng. Họ khuyên tôi nên bỏ nhà và đi trốn để tránh bị đưa trở lại trại lao động.

Sâu thẳm trong tâm mình, tôi phủ nhận tất cả những an bài của cựu thế lực. Tôi kiên quyết rằng chúng không thể kiểm soát tôi, bởi vì chỉ có Sư phụ mới có thể an bài cho tôi.

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực.”

(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”

Tôi đã xé tờ ghi chú của cảnh sát. Tôi sẽ không đi đâu cả!

Cảnh sát đã không bao giờ gọi tôi hay xuất hiện nữa.

Tôi chính thức bị kết án tới hai năm tù nhưng tôi đã được thả trong vòng tám tháng, đó là nhờ chính niệm và đức tin vững chắc của tôi vào Sư phụ.

Phủ nhận bức hại

Thời hạn bốn năm tù của chồng tôi sẽ kết thúc vào cuối năm 2009. Tôi bị ép phải bỏ nhà đi bởi vì tôi nằm trong danh sách “truy nã” của cảnh sát. Tôi tự hỏi liệu tôi có nên đưa chồng tôi cùng đi trốn. Tôi có nên về nhà cùng chồng mình và sống một cuộc sống bình thường để chúng tôi có thể học Pháp, luyện công và trợ giúp các hạng mục cứu người? Tôi đã rất khó khăn để đưa ra quyết định.

Tôi xin Sư phụ gia trì cho mình, và tôi học Pháp nhiều hơn. Khi tôi đọc đoạn Pháp:

“Không thể [chỉ] vì có côn trùng, mà chúng ta không tắm; cũng không thể [chỉ] vì có muỗi, mà chúng ta phải đi nơi khác tìm chỗ ở.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã ngộ ra rằng chúng tôi không nên rơi vào tình trạng vô gia cư trong một thời gian dài như vậy chỉ vì danh sách truy nã và sự sách nhiễu của thế lực tà ác. Chúng tôi nên phủ nhận những con “côn trùng” và những con “muỗi” đó, và quét sạch chúng đi.

Tôi quyết định đi theo con đường Sư phụ đã an bài cho mình. Tôi quyết định sẽ quay về nhà, sống đường đường chính chính, tu luyện bản thân và chứng thực Pháp.

Dù cho các bạn đồng tu đã rất lo lắng, vào ngày 25 tháng 4, một “ngày nhạy cảm”, tôi đã trở về nhà.

Tôi đã không ở nhà suốt một thời gian dài, và nhìn thấy lại ngôi nhà của mình thật là một trải nghiệm kinh ngạc. Cỏ mọc um tùm ở sân sau. Mái nhà có những lỗ thủng lớn, và mạng nhện giăng khắp mọi nơi. Mọi thứ ở bên trong ngôi nhà gần như bị lấy mất ngoại trừ một vài vật nặng như những cái chum, tủ, và đường ống nước đã bị vỡ. Tôi gần như muốn bỏ đi nhưng trong tâm mình tôi biết rằng đây là con đường của mình. Để cứu chúng tôi, Sư phụ đã phải chịu đựng những khổ nạn mà chúng ta không thể hình dung được. So sánh với điều đó, thì việc dọn dẹp và sửa chữa ngôi nhà có lớn lao gì?

Tôi ngay lập tức bắt đầu vừa làm ba việc, và vừa dọn dẹp ngôi nhà hoang tàn và sân sau.

Chồng tôi được ra tù vào tháng Tám. Cơ thể anh ấy rất yếu nhưng tinh thần lại rất tốt. Sức khỏe của anh ấy phục hồi nhanh chóng sau khi học Pháp và luyện công.

Chúng tôi muốn phủ nhận sự vắt kiệt tài chính của cựu thế lực và thuyết phục nhiều người hơn nữa thay đổi thái độ tiêu cực của họ về Đại Pháp.

Trước khi cuộc bức hại bắt đầu, chúng tôi có một cửa hàng buôn bán thành công. Cửa hàng đã được một người thân của tôi quản lý gần 10 năm trong suốt cuộc bức hại. Khi chồng tôi và tôi thể hiện ý muốn nhận lại cửa hàng, người thân đã thuận tình đồng ý.

Công việc kinh doanh rất tốt. Trong vòng một năm, chúng tôi đã trả được tất cả các khoản nợ cho việc học của con trai tôi. Chúng tôi còn tiết kiệm được 50.000 nhân dân tệ. Sư phụ vô cùng từ bi đã giúp chúng tôi vượt qua khó khăn về kinh tế này.

Buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân – Làm tốt “ba việc”

Khi công việc kinh doanh diễn ra trôi chảy, chúng tôi lại đối mặt với một vấn đề mới. Chúng tôi dành quá nhiều thời gian cho cửa hàng tới nỗi chúng tôi không có đủ thời gian để học Pháp, và đôi khi chúng tôi không thể phát chính niệm đúng giờ. Chúng tôi cảm thấy rất lo lắng.

Một ngày, tôi định đi lấy đầy xô nước. Làng chúng tôi sống chỉ cung cấp nước trong một khoảng thời gian ngắn trong ngày, nhưng lúc đó tôi lại đang bận làm việc gì đó. Khi tôi mở vòi nước lên, nước chỉ được một nửa xô. Tôi thực sự tiếc nuối rằng tôi đã không đi lấy nước sớm hơn.

Đột nhiên tôi nghĩ về việc tu luyện của mình. Tôi đã quá bận rộn với việc kiếm tiền tới mức tôi không có nhiều thời gian làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Tôi đang bận rộn điều gì? Tôi không trân quý thời gian Sư phụ kéo dài cho chúng ta để cứu người. Thời gian của Chính Pháp là có hạn, và khi Chính Pháp kết thúc, cũng sẽ giống như vòi nước đột nhiên ngừng chảy. Sẽ không có thời gian để tôi hối tiếc rằng tôi đã không làm nhiều hơn. Kiếm tiền là việc tốt. Nhưng nếu nó ảnh hưởng tới việc chúng ta làm ba việc, thì chúng ta phải thay đổi.

Tôi bắt đầu bàn bạc với chồng tôi và gợi ý rằng đóng cửa cửa hàng. Anh ấy không đồng ý và lo lắng rằng chúng tôi không nên đi đến cực đoan, khiến mọi người không lý giải được các học viên. Chúng tôi thảo luận với một số học viên ở địa phương, và hầu hết mọi người đều khuyên chúng tôi không nên làm như vậy.

Tôi xem xét hơn về tình hình. Nếu chúng tôi tiếp tục vận hành cửa hàng, chúng tôi sẽ kiếm được nhiều tiền. Nhưng chúng tôi sẽ không thể làm tốt ba việc và chúng tôi sẽ không thể phát chính niệm vào bốn lần giờ phát chính niệm toàn cầu mỗi ngày.

Tôi nhớ lại bài giảng của Sư phụ:

“Trong đơn vị [công tác], hoặc ngoài xã hội, có người có thể nói chư vị xấu, [nhưng] chư vị không nhất định đúng là xấu; có người nói chư vị tốt, chư vị lại cũng không nhất định đúng là tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cho rằng, chỉ cần tôi đi đúng đường, sẽ luôn có cách để tồn tại. Chỉ cần chúng ta bước đi trên con đường Sư phụ đã an bài, những gì Sư phụ đã an bài cho chúng ta luôn luôn là tốt đẹp nhất !

Tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình với chồng tôi, và cuối cùng anh ấy đã đồng ý.

Ngay sau khi chúng tôi quyết định bán cửa hàng, một khách hàng cũ của chúng tôi đã hỏi mua lại. Khi cô ấy nghe tin chúng tôi muốn bán cửa hàng, cô ấy ngay lập tức nói rằng cô ấy muốn mua lại. Vài ngày sau, việc mua bán thương lượng xong và chúng tôi đã bán cửa hàng với một giá rất tốt.

Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ cho chúng tôi.

Năm 2013, chúng tôi đã dùng số tiền ấy để sửa sang lại ngôi nhà, mua một chiếc xe tải và một chiếc xe ba bánh. Chồng tôi bắt đầu công việc mới, anh ấy làm công việc lái xe, đưa và đón các cháu học sinh. Một ca buổi sáng, một ca buổi tối, và thu nhập khá tốt. Anh ấy thường xuyên lái xe đưa các bạn đồng tu tới các khu chợ để giảng chân tướng hoặc tới các vùng khác để phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Đó chính xác là những gì chúng tôi mong muốn – chúng tôi có đủ thời gian để làm ba việc và có công việc làm thêm để kiếm tiền chi tiêu trong cuộc sống. Sư phụ đã an bài mọi thứ cho chúng tôi. Như Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/6/-337154.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/14/159944.html

Đăng ngày 26-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share