Bài viết của Tĩnh Tâm, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh, Trung Quốc

[Minh Huệ 18-8-2016] Năm nay tôi 83 tuổi, và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong suốt 19 năm qua. Kể từ khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi chưa bao giờ dừng việc giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người.

Trong trong 17 năm qua, đã có những thời khắc nguy hiểm và khó khăn, nhưng với sự kiên định và chính niệm mạnh mẽ, tôi đã vượt qua những khảo nghiệm này, và tôi chưa bao giờ bị bắt.

Không bị bức hại

Trước năm 2006, tôi thường xuyên về thăm quê nhà ở vùng nông thôn để phân phát tờ rơi và các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Có khoảng 30.000 người sống trong khu vực này. Tôi thường đạp xe hơn 16 km vào ban đêm để đi đến đó. Tôi phân phát tài liệu cho từng hộ gia đình, treo biểu ngữ trên cây và các bức tường, đồng thời viết các thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” hay “Thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc” bên lề đường.

Các quan chức chính quyền địa phương hứa thưởng 500 nhân dân tệ cho những ai cung cấp thông tin về các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chưa từng bị bắt, nhưng đã có những thời khắc tôi bị báo cáo với cảnh sát.

Năm 2003, ngay sau khi tôi đặt tài liệu trước cửa một ngôi nhà, thì ba người thanh niên trẻ tuổi bước ra và ngăn tôi lại. Họ đã giằng lấy túi xách của tôi, và hỏi bên trong túi xách có những gì. Chúng tôi đã tranh luận trong hơn mười phút. Sau đó, tôi đã nói với họ: “Hãy đọc những gì tôi đặt trước cửa nhà. Tài liệu này tốt cho các bạn.” Có lẽ vì chính niệm mạnh mẽ của tôi, nên những thanh niên đó đã bỏ tôi ra để xem tài liệu. Trong khi họ đang xem tài liệu thì tôi rời đi.

Sau khi vợ tôi qua đời vào năm 2005, tôi phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn với gia đình. Hoàn cảnh không cho phép tôi đến các vùng nông thôn nữa, vì vậy tôi bắt đầu phân phát tài liệu trong thành phố. Năm 2007, sau khi phát tờ rơi ở một khách sạn và dán các tấm áp phích về Pháp Luân Công gần đó, một người thanh niên trẻ tuổi đã túm lấy tôi. Anh ta lấy điện thoại của mình ra và gọi cho cảnh sát. Người thanh niên đã cố gắng gọi đến ba lần, nhưng các cuộc gọi đều không thành công. Tôi nói với anh ta: “Anh sẽ không gọi được đâu”, rồi tôi quay người bỏ đi, còn anh ta cứ đứng im ở đó như thể bị đông cứng vậy.

Trong mười năm qua, dù nắng hay mưa, các buổi sáng tôi đều đi đến khu chợ nông sản để nói với mọi người về cuộc đàn áp, và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Việc này nguy hiểm hơn việc phân phát tài liệu ở nông thôn, vì tôi phải nói chuyện trực tiếp với mọi người. Bằng cách giữ một tâm thái từ bi và hòa ái, tôi đã có thêm rất nhiều bạn bè.

Năm 2000, một sĩ quan cảnh sát mặc thường phục đã chặn tôi lại ở ngoài chợ sau khi tôi đưa cho anh ta một tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta hét lên: “Đứng im!” Rồi lấy điện thoại di động ra để gọi cho cảnh sát tới trợ giúp. Tôi nói với anh ta: “Tôi đã cố gắng giúp anh biết sự thật, để anh có một tương lai tốt đẹp. Anh hãy đọc cuốn tài liệu này. Nó rất tốt cho anh.” Nhiều người dân vây quanh chúng tôi. Có người nói: “Hãy để ông ấy đi.” Trong khi anh ta đọc tài liệu, tôi luồn qua đám đông và rời đi trên chiếc xe đạp của mình.

Hết lần này đến lần khác, mỗi khi có một học viên nào đó bị bắt giữ thì các đồng tu đều khuyên tôi nên dừng việc ra ngoài giảng thanh chân tướng. Con gái tôi cũng nghe tin đồn rằng cảnh sát địa phương sẽ đến bắt tôi. Nhưng tôi tin chắc rằng sẽ không có điều gì xảy ra với tôi, miễn là tôi luôn hành xử theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tiếp tục phát tài liệu ở ngoài chợ, và đã không có bất kỳ điều gì xấu xảy đến với tôi.

Hữu kinh vô hiểm

Chính niệm luôn bảo vệ tôi trước những ma nạn. Năm 2005, trong khi đang trên đường trở về từ một vùng nông thôn, thì xe đạp của tôi đâm vào lề đường. Tôi bị ngã và đầu tôi đập xuống đất. Tôi tự nói với mình: “Không sao cả. Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi đã 72 tuổi vào thời điểm đó, nhưng tôi có thể đứng dậy, và cảm thấy rất khỏe, và tôi đã không bị một vết xước nào trên người.

Một ngày vào năm 2007, tôi đi ra chợ vào lúc 6 giờ sáng. Trời rất tối, và tôi bị ngã trên đường băng tuyết, khuôn mặt của tôi đã bị trầy xước. Một người đi bộ giúp tôi đứng lên, và hỏi liệu tôi có bị sao không. Tôi nói với anh ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ không sao cả. Sau đó tôi nói chuyện với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, và thậm chí đã giúp anh ấy thoái ĐCSTQ. Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời như thế này.

Chính niệm hiển thần thông

Mỗi khi tôi có chính niệm, thì sự kỳ diệu của Đại Pháp có thể triển hiện trong mọi tình huống. Trong một chuyến đi đến vùng nông thôn vào năm 2004, yên xe đạp của tôi bị vỡ, và một chiếc lốp xe bị xịt. Lúc đó là nửa đêm nên tôi không thể tìm được ai giúp đỡ. Tôi đã nói với chiếc xe đạp: “Đi thôi!” Thế là chiếc xe lại hoạt động trở lại. Sau đó xe của tôi hoạt động bình thường trong suốt nửa quãng đường còn lại, và tôi đã trở về nhà trước khi mặt trời mọc.

Trong một chuyến đi khác đến vùng nông thôn, trời rất tối, và tôi không thể viết thông điệp về Pháp Luân Công lên một bức tường. Từ trong sâu thẳm trái tim mình, tôi cầu xin Sư phụ: “Xin hãy giúp con viết được thông điệp này.” Đột nhiên một tia sáng chiếu vào nơi tôi vẽ. Ánh sáng biến mất sau khi tôi hoàn thành.

Một buổi tối, trước khi đi đến vùng nông thôn, trời có vẻ sắp mưa. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ rằng: “Con nhất định phải phân phát số tài liệu này trong ngày hôm nay. Con cầu xin Ngài cho trời đừng mưa cho đến khi con phát xong tài liệu.” Sau khi phát tài liệu xong, vừa về đến nhà thì một cơn mưa lớn liền ào ào trút xuống.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/18/332499.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/4/158541.html

Đăng ngày 6-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share