Bài viết của một học viên ở Cáp Nhĩ Tân, Trung quốc

[MINH HUỆ 31-8-2016] Tôi năm nay 74 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006. Vợ tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 5 năm 1999. Trước đó, bà bị tiêu chảy mãn tính và cuối cùng phát triển thành viêm đại tràng. Theo bác sĩ, bà cần phẫu thuật để cắt bỏ bớt ruột. Gia đình chúng tôi không đủ khả năng trang trải chi phí phẫu thuật.

Bà cũng đã bị chứng dày xương nặng, căn bệnh khiến xương dày lên và xơ cứng của các dây chằng, và thấp khớp. Mỗi ngày sau khi làm việc, bà cảm thấy đau nhói ở lưng, thậm chí cả khi nằm xuống. Nếu quỳ xuống, bà hầu như không thể đứng lên vì đau đớn.

Và tệ nhất là bà mắc một căn bệnh lạ. Khi tiếp xúc với gió, các nốt mẩn ngứa xuất hiện khắp cơ thể bà, đồng thời bà bị tiêu chảy và nôn mửa. Nếu bà gãi lên chỗ mẩn, khu vực lớn xung quanh sẽ sưng lên.

Do phải chịu đựng đau khổ từ những căn bệnh nan y, bà dần trở nên cáu kỉnh và nóng nảy. Bà thường xuyên cãi nhau với người khác. Thật ngạc nhiên, không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh của bà hoàn toàn biến mất.

Khi vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà không biết chữ. Việc không thể đọc được những cuốn sách của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, gần như đã vượt quá sức chịu đựng của bà và bà đã khóc rất nhiều. Bây giờ, mặc dù không được đào tạo chính thức, bà vẫn có thể đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, mà không cần sự trợ giúp.

Đề cao tâm tính

Một ngày mùa hè năm 2007, tôi đến thăm chị tôi để khuyên bà tập Pháp Luân Đại Pháp cùng chúng tôi. Trên đường đến nhà chị, tôi thấy có rất nhiều tiền rải trên mặt đất. Gió đã thổi tiền bay khỏi tay của một tài xế xe buýt. Nhiều người chộp lấy các tờ tiền và giữ cho riêng mình. Tôi nhanh chóng nhặt càng nhiều càng tốt và trả lại cho tài xế xe buýt. Anh không ngừng cám ơn tôi. Tôi chỉ nói với anh rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không lấy tiền của anh.

Một dịp khác, ba ngày trước Tết Nguyên đán năm 2008, tôi cùng vợ đang mua sắm tại một siêu thị. Một phụ nữ trung niên cũng đang xem chiếc áo choàng mà vợ tôi quan tâm. Họ cùng trò chuyện xem nó có hợp không và trông nó thế nào? Người phụ nữ quyết định mua một cái và đã xếp hàng để thanh toán. Bà hoàn toàn quên rằng bà đã để lại một chiếc ba-lô trong giỏ hàng của chúng tôi. Chúng tôi cũng không để ý, tiếp tục mua sắm.

Sau đó, tôi nhìn thấy ba-lô trong giỏ hàng của chúng tôi. Khi nhìn vào bên trong, tôi thấy có rất nhiều tiền mặt. Tôi ước tính có 200.000 đến 300.000 nhân dân tệ (30.000 đến 45.000 đô-la Mỹ). Vợ tôi nói: “Chắc là tiền của bà ấy. Ông ở đây, tôi sẽ đi tìm bà ấy. Bà ấy có thể tự tử nếu mất một khoản tiền lớn như thế trước năm mới!”

Vợ tôi tìm thấy người phụ nữ vẫn đang đứng xếp hàng chờ để kiểm tra [trước khi ra cửa]. Khi vợ tôi nói với bà rằng chúng tôi đã tìm thấy ba-lô của bà trong giỏ hàng của chúng tôi, người phụ nữ đã bật khóc. Bà là kế toán của một công ty lớn và giữ lương hàng tháng cho tất cả các nhân viên. Bà liên tục cúi đầu trước mặt chúng tôi.

Vợ tôi nói: “Vì là học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên chúng tôi sẽ không nhận hậu tạ. Nhưng nếu chúng tôi không phải là học viên, có lẽ chúng tôi đã giữ lại tiền. Như bà thấy, số tiền trong túi đủ cho chúng tôi sống phần đời còn lại.” Lúc đó, mức lương hưu của chúng tôi chỉ có vài trăm nhân dân tệ và chúng tôi đã thiếu tiền trong thời gian dài.

Sư phụ đã giảng rằng:

“…làm gì cũng phải nghĩ đến người khác, thì thế mới là phong thái mẫu mực của đệ tử Đại Pháp.” (Lời bình, Tinh tấn yếu chỉ III)

Vì có quá nhiều người nhìn thấy bà đang mang theo một món tiền lớn, nên chúng tôi đã tìm một người bảo vệ an ninh và nhờ anh ấy gọi taxi cho bà để đảm bảo bà rời đi an toàn.

Nhiều sự việc tương tự cũng đã xảy ra với chúng tôi. Một lần trong năm 2012, một thu ngân đã nhầm rằng tôi đã đưa tờ tiền mặt trị giá một trăm nhân dân tệ nên đã sẵn sàng trả lại cho chúng tôi tiền thừa hơn mệnh giá tiền mà tôi đã đưa cho anh. Chúng tôi giải thích rằng tiền không phải của chúng tôi. Anh đã rất xúc động. Trong một dịp khác, tôi bắt được 50 nhân dân tệ bị mất và trả lại cho chủ nhân của nó, một người bán thuốc lá rong cao tuổi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/31/332722.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/30/159354.html

Đăng ngày 26-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share