Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-9-2016] Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật vô cùng may mắn. Tuy nhiên, trở thành một người tu luyện là cực kỳ nghiêm túc. Nếu cách hành xử của học viên không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp, họ sẽ gây ra ấn tướng xấu về môn tập cho mọi người xung quanh.

Chúng ta cần có trách nhiệm và chính lại những hành vi không phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp.

Hành động cao hơn lời nói

Mẹ tôi có may mắn được nghe các bài giảng của Sư phụ. Tuy nhiên, bà không phải là một người chân tu. Bà chuyển tới sống cùng em trai tôi ở một thành phố khác.

Khi em trai, em gái và em dâu của tôi muốn mẹ chăm sóc cho cha, bà nói rằng cha tôi có thể sống bao lâu đều là do số phận quyết định. Em dâu tôi không hiểu rằng mẹ tôi không thật sự tu luyện. Do đó, em đã nghi ngờ về sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Tôi nói với em dâu: “Thái độ của mọi người có thể sẽ thay đổi nếu họ chứng kiến một học viên Đại Pháp hành xử tốt. Nhưng mong em đừng đánh giá Pháp Luân Công chỉ vì những thiếu sót mà em nhìn thấy ở một số học viên Đại Pháp.”

Sau khi giải thích điều đó cho em dâu, tôi nhận ra rằng hành vi của một học viên có thể dẫn tới sự hiểu lầm về Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ. Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể! Trong tâm người ta không phục mà chỉ là phục tùng ở bề ngoài, như vậy khi nhìn không thấy thì vẫn hành sự theo ý nguyện của chính mình.” (Thanh tỉnh, Tinh tấn yếu chỉ)

Vô cùng hối hận

Bạn bè thường nói rằng tôi rất giỏi tranh luận. Sau khi tu luyện Đại Pháp, một số người nói rằng tôi đã bớt hung hăng.

Một tình huống cho thấy tôi vẫn chưa thực sự bỏ được tâm tranh đấu của mình. Sau khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho một người, cô ấy nói: “Tôi không ngắt lời bạn vì tôi không muốn làm người thô lỗ. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa rằng tôi đồng ý với bạn. Bạn muốn áp đặt ý kiến của bạn lên tôi. Mặc dù bạn không nói ra điều đó một cách rõ ràng, nhưng bạn có ngụ ý như vậy.”

Tôi nhận ra rằng mình đã không thực sự hướng nội, do đó đã không loại bỏ được chấp trước chứng thực bản thân và ích kỷ.

Tôi minh bạch ra rằng tâm chấp trước vào tự ngã của tôi đã đẩy cô ấy ra xa. Cô không đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), điều đó đã khiến tôi vô cùng hối tiếc.

Nghĩ cho người khác trước

Gần đây, tôi được phân công quản lý tiến độ dự án ở một địa phương khác. Tôi nói với một nhân viên rằng công ty sẽ trực tiếp trả tiền phòng và tàu thay vì trả cho anh một khoản trợ cấp, vì đây là một dự án dài hạn. Sau khi hoàn thành dự án, anh sẽ nhận được tiền hoa hồng trong một lần.

Vô tình, tôi đã không nhớ thông báo cho thủ quỹ, người chi trả trợ cấp hàng tháng. Do đó, tiền lương tháng đầu tiên của anh vẫn có thêm tiền trợ cấp.

Tôi nghĩ rằng nhân viên ấy sẽ vui khi nhận được thêm một khoản tiền trong tháng đầu tiên. Thật bất ngờ, anh nhận được thông báo rằng thay đổi sẽ bắt đầu có hiệu lực vào tháng sau, anh không vui chút nào. Anh nói rằng anh sẽ nghỉ việc sau khi hoàn thành công việc này.

Tôi nhận ra rằng tôi đã không nghĩ tới người khác trước và không nhìn nhận sự việc này từ góc độ của nhân viên ấy. Tôi đơn thuần chỉ quan tâm tới lợi ích của công ty và không giải quyết việc này một cách hợp lý. Tôi hướng nội và vứt bỏ những tâm chấp trước của mình. Tôi cố gắng hiểu điều nhân viên đó cần và hứa rằng khoản chi phí thích đáng nào cũng sẽ được công ty chi trả. Anh không còn tức giận và cũng không xin từ chức nữa.

Nhìn lại, sự ích kỷ của tôi, chấp trước vào tiền bạc và tự ngã đã khiến công ty suýt nữa mất đi một nhân viên quan trọng. Tôi đã không hành xử tốt như một học viên. Nếu do sự việc này mà anh ấy có những suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp, thì tôi sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về điều đó.

Sư phụ đã giảng:

“Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Qua lời giảng, Sư phụ điểm hóa cho tôi và mong tôi trở về với chân ngã của mình. Làm sao tôi có thể tiếp tục bỏ qua những vấn đề tâm tính của mình như vậy được? Nếu do những tâm chấp trước và sự không thiện của tôi mà khiến mọi người phản đối Đại Pháp, tôi làm sao có thể đối diện với Sư phụ và các sinh mệnh khi Chính Pháp kết thúc được?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/9/334195.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/29/159346.html

Đăng ngày 25-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share