Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 30-8-2016] Năm 2009, hai vợ chồng tôi đến thăm con gái ở nước ngoài. Tôi không quen với lối sống ở đây và cảm thấy lạc lõng, vì ở xung quanh không có các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không biết lái xe và chỉ có thể ở nhà, đọc [các bài chia sẻ] trên trang Minh Huệ, luyện công và học Pháp mỗi ngày.

Trong khu vực của tôi không có nhiều người Trung Quốc, vì vậy tôi chỉ có thể liên lạc được với một vài người bạn của con gái mình. Tôi hiếm khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Vì sợ hãi, con gái tôi không cho tôi ra ngoài để nói chuyện với mọi người và hơn nữa còn nói với bạn bè của cháu rằng: “Mẹ mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Xin hãy thuyết phục bà ấy đừng tu luyện nữa.”

Một hôm, bạn của con gái tôi đã thuyết phục tôi tin vào một tôn giáo khác và ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô nói thêm rằng ở đây có một số người chuyên thu thập thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và ám chỉ rằng [tu luyện Đại Pháp] sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi bảo cô ấy rằng: “Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô đã được hưởng rất nhiều lợi ích cả về tâm lẫn thân. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt và đối xử tốt với người khác. Nếu cháu tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, cháu sẽ được phúc báo.”

“Nhờ Pháp Luân Đại Pháp mà cô mới được khoẻ mạnh như thế này. Cô nợ Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí một ân huệ lớn.” Trong khi nói, tôi không cầm được nước mắt. Sau khi nghe được điều này, con gái tôi đã im lặng. Sau đó cháu nói với tôi: “Môn tu luyện tốt như vậy thì mẹ hãy cứ tiếp tục nhé. Con sẽ không cố gắng thuyết phục mẹ thêm nữa.”

[Ở đó] chỉ có một vài người Trung Quốc mà tôi có thể tiếp xúc. Sau đó, tôi nghĩ: “Nếu mình có thể tìm được một công việc, thì mình sẽ được gặp nhiều người hơn. Bằng cách này mình sẽ có cơ hội để giảng chân tướng cho những người hữu duyên. Điều đó thật tốt!” Vì tôi có nguyện vọng này nên Sư phụ đã an bài cho tôi.

Một hôm, con gái tôi về nhà và nói: “Mẹ ơi, một người bạn của con định về Trung Quốc để thăm người thân. Bạn ấy không có ai trông coi cửa hàng quần áo trong khi đi vắng. Mẹ có thể giúp bạn ấy trông coi trong khoảng một tháng không?” Tôi đồng ý ngay lập tức.

Sau khi bắt đầu làm việc ở cửa hàng quần áo trong một tháng, tôi đã tình cờ gặp được hai người Trung Quốc. Tôi giảng chân tướng cho một người trong số họ và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Thời gian trôi đi nhanh chóng!

Chủ cửa hàng quay lại và rất hài lòng, nói rằng quần áo bán khá chạy. Tôi từng tiếp xúc với cô một vài lần khi cô đến nhà con gái tôi ăn tối. Tôi không biết tại sao khi đó tôi không có ấn tượng nào tốt về cô. Trông cô ấy không giống một người tử tế. Vì lý do này nên tôi đã không giảng chân tướng cho cô được. Thời gian thấm thoát trôi qua, và tôi phải trở về Trung Quốc trước khi visa của mình hết hạn.

Năm 2014, hai vợ chồng tôi lại ra nước ngoài một lần nữa để thăm con gái. Lúc này, vì công việc nên cháu đã chuyển đến một thị trấn nhỏ.

Vào dịp lễ Phục sinh, cháu được nghỉ bốn ngày. Cháu nói với tôi: “Mẹ, sẽ có một vị khách đến sống ở đây trong vài ngày tới.” Tôi hỏi: “Ai sắp đến vậy con?”

Cháu trả lời: “Là Sa Sa, chủ cửa hàng quần áo đó mẹ.” Khi nghe thấy điều này, ác cảm của tôi đối với cô ấy đột nhiên nổi lên: “Tại sao cô ta lại tới?”

Trong thời khắc đó, tôi đã nghĩ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, sao mình lại có tâm chấp trước như vậy? Sứ mệnh của mình là cứu người cơ mà. Cô ấy chẳng phải là người hữu duyên hay sao. Cô sắp đến vì mình, và chính Sư phụ đã an bài để cô ấy được cứu. Mình sẽ cứu cô gái đó bằng cách giảng chân tướng cho cô và không được để lỡ mất cơ hội này.” Thật hạnh phúc, tôi và con gái đã chuẩn bị những món ăn ngon và mong cô ấy đến.

Sau khi đến nơi, Sa Sa nói với chúng tôi: “Cháu không còn bán quần áo nữa mà chuyển sang bán bất động sản cho một công ty. Thật không dễ làm loại hình kinh doanh này.” Sử dụng chủ đề này để bắt chuyện, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cô và nói về lý do tại sao cô nên thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng nói với cô rằng: “Nếu cháu tin ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, cháu sẽ được phúc báo và mọi thứ của cháu sẽ suôn sẻ hơn.”

Cô ấy hai lần nói với tôi: “Xin hãy giúp cháu mau chóng thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Trước đây, cháu có gia nhập Đoàn và Đội.” Tôi cũng cảm thấy mừng cho cô. Chính là Sư phụ đã cứu cô. Con xin cảm tạ Sư tôn.

Sa Sa trở lại [nhà] sau một thời gian. Một hôm, con gái tôi nói rằng: “Mẹ, con mới nhận được cuộc gọi của Sa Sa. Bạn ấy vui mừng chia sẻ với con về việc bạn ấy đã kiếm được nhiều tiền nhờ bán được sáu căn hộ kể từ lúc trở về từ chỗ chúng ta.” Tôi cũng cảm thấy mừng cho cô. Cô đã được phúc báo vì tin rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và cũng vì cô ấy đã thoái khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.

Vào dịp Giáng sinh năm 2015, Sa Sa và các bạn của cô đã đến thăm nhà con gái tôi. Ngay sau khi tới nơi, cô đã đến gặp tôi. Sau khi chúng tôi chia sẻ một chút, cô nói: “Cháu đã đăng quảng cáo các căn hộ [mà cháu đang bán] lên cả hai trang báo Đại Kỷ Nguyên và Gia Viên.”

Tôi nói: “Thật chứ? Điều đó thật tốt! Việc kinh doanh thế nào rồi?”

“Việc kinh doanh của cháu rất thuận lợi. Có nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra. Các bất động sản được bán nhanh chóng sau khi cháu đăng quảng cáo lên trang báo Gia Viên. Cháu là người Trung Quốc duy nhất làm việc cho công ty này. Cả những người dân địa phương cũng như người Trung Quốc đều đến chỗ cháu để mua hoặc bán bất động sản.”

“Có một số bất động sản đã mấy năm rồi mà chưa bán được, nhưng khi cháu bắt đầu bán chúng, chúng đã được bán trong một tháng.”

“Một trong những đồng nghiệp của cháu cũng muốn bán bất động sản của anh ấy trên trang Gia Viên, anh ấy đã hỏi cháu rằng liệu trang báo đó có đáng tin cậy không. Cháu nói với anh ấy rằng: ‘Hãy tin mình, báo Gia Viên rất tốt.’

Anh ấy tiếp tục: “Có người bảo mình rằng không nên đặt quảng cáo trên tờ báo này và khuyên mình nên đặt ở một tờ báo khác.”

Cháu nói với anh ấy: ‘Cả hai trang báo Gia Viên và Đại Kỷ Nguyên đều rất tốt. Mình đã đến công ty của họ, những nhân viên ở đó rất tốt bụng và chu đáo. Dù sao đi nữa, tớ vẫn tin tưởng họ.’ Vì vậy, anh bạn ấy đã nghe cháu và không đặt quảng cáo ở trang báo khác.

Có người đã tư vấn cho đồng nghiệp của cháu đăng quảng cáo trên tờ báo khác, tờ báo đã đóng cửa sau một thời gian ngắn. Ngược lại, kinh doanh của chúng cháu càng ngày càng tốt. Chúng cháu đã có một đội ngũ bán hàng được đánh giá là hàng đầu ở khu vực này trong năm nay. Vì vậy, cháu đã ký hợp đồng một năm với cả hai trang báo Đại Kỷ Nguyên và Gia Viên.”

Sau khi nghe tất cả những điều này, tôi thực sự thấy mừng cho cô ấy và nói rằng: “Cháu đã nhận được phúc báo vì tin tưởng và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Cô hy vọng cháu sẽ tiếp tục ủng hộ Đại Pháp. Điều đó sẽ giúp cháu có công đức vô lượng. ”

Cô trả lời: “Thực ra, cháu không làm gì cả nhưng cháu tin ‘Pháp Luân Đaị Pháp hảo.’”

Trước khi rời đi, cô vẫn nói: “Thật là kỳ diệu.” Những người bạn đến cùng Sa Sa cũng đồng ý với cô. Sau đó, tôi giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Sau khi Sa Sa và bạn cô rời đi, tôi tự nhủ: “Trong quá trình giảng chân tướng, chúng ta không thể bỏ lỡ người hữu duyên chỉ vì những định kiến của mình. Họ đều đến vì Đại Pháp và xứng đáng được biết chân tướng, vậy nên họ sẽ làm những gì mà họ cần phải làm để truyền rộng chân tướng. Do đó, chúng ta phải trân quý cơ hội cứu người. Tất cả điều này đều là an bài của Sư phụ, Ngài không bao giờ bỏ lỡ [bất kỳ] một người hữu duyên nào.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/30/-333710.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/28/159339.html

Đăng ngày 24-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share