Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-8-2016] Tôi là một học viên nam 39 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997.

Sư phụ và các Thần gia trì chính niệm cho tôi.

Vài ngày trước, tôi cùng một học viên đi công tác đến Tứ Xuyên bằng tàu lửa, chúng tôi đã mua vé ở khoang giường nằm. Trong khoang có sáu giường. Bốn trong sáu giường đó là của các cô gái trẻ, còn chúng tôi ở hai giường còn lại. Một cô gái trẻ đến từ Bắc Kinh nằm ở chiếc giường đối diện với tôi. Cô ấy ăn mặc rất thời trang và gợi cảm.

Đây chính là một khảo nghiệm dành cho tôi, và tôi biết rằng tôi phải duy trì chính niệm và thanh lý bất kỳ chủng cám dỗ nào xuất hiện. Tôi cũng nhắc đồng tu đi cùng giữ chính niệm và quay về chỗ nằm của mình. Ở chỗ của tôi, tôi lắng nghe các bài giảng của Sư phụ, còn khi không nghe bài giảng, tôi phát chính niệm.

Trời thì nóng, còn các giường thì rất gần nhau. Mùi nước hoa cùng với những cử động của cô gái kia đã phần nào can nhiễu đến tôi.

Tôi nhận thấy rằng, nếu như tôi có thể giữ chính niệm trong năm phút thì tôi cũng có thể làm điều đó một cách dễ dàng trong một giờ. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng, giữ chính niệm vô lậu và không có bất kỳ tạp niệm nào trong suốt 12 giờ hành trình tàu chạy sẽ rất khó khăn. Do đó tôi tiếp tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì.

Trường năng lượng chung quanh tôi trở nên mạnh mẽ hơn, và trước khi tàu tới đích, tôi cảm thấy mình được bao bọc bởi một trường năng lượng thật to lớn. Trường năng lượng có vẻ đã cách khai tôi ra khỏi phần còn lại của thế giới, và tôi chỉ còn có thể nghe thấy âm thanh của động cơ xe lửa và âm vang của trường năng lượng to lớn đó. Tôi cảm thấy rằng tất cả những khoang nằm trên xe lửa đều được lấp đầy bởi năng lượng đó.

Trong suốt chuyến tàu 12 giờ, tôi đã không nhìn cô gái ấy.

Khi chúng tôi đến ga tại Thành Đô, cô gái ấy nhờ tôi mang giúp hành lý lên cầu thang phía trên của nhà ga để cô ấy bắt chuyến tàu kế tiếp.

Đây là một cơ hội thuận tiện để giúp cô ấy biết sự thực về Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi chúng tôi rẽ về hai hướng khác nhau, tôi nói với cô ấy, “Chúng ta gặp nhau ắt hẳn là có tiền duyên. Không biết cô đã từng nghe gì về việc tam thoái bảo bình an chưa?”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy trả lời không một chút do dự: “Tôi sẽ làm tam thoái.”

Sau khi giúp cô ấy làm tam thoái, tôi nói, “Cô hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo nhé.” Sau đó hai chúng tôi rẽ về hai hướng.

Cô ấy đã được cứu bởi vì chính niệm của các học viên Đại Pháp đã thanh lý các nhân tố bại hoại đằng sau cô ấy, và chính niệm mạnh mẽ của hai học viên đã lay động cô ấy một cách sâu sắc.

Nếu tôi không thể duy trì chính niệm mạnh mẽ trong suốt thời gian ngồi trên tàu lửa, tôi đã không thể nói chuyện với cô ấy. Và tôi sẽ không vượt qua được khảo nghiệm về sắc dục.

Tôi dần trở nên minh bạch rằng, hễ chúng ta có thể duy trì chính niệm, thì Sư phụ và các Thần sẽ gia trì cho chúng ta.

Một cách khác để giảng chân tướng

Sau khi ở Tứ Xuyên vài ngày, chúng tôi đi một chuyến tàu lửa khác để quay về nhà.

Dọc đường, có một người mẹ và một cô con gái lên tàu. Vì có rất nhiều người trong khoang nên tôi không nói chuyện trực diện với họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi tìm thấy một chiếc hộp giấy nhỏ và viết lên đó: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo. Đọc câu này với tất cả sự chân thành sẽ mang đến cho bạn một tương lai tốt đẹp.’’

Tôi tìm cơ hội để chuyển cái hộp sang chỗ họ. Sau khi đọc xong những gì tôi viết, họ đồng thanh nói: “Xin cảm ơn, xin cảm ơn anh.”

Trường năng lượng ước chế ý niệm của người khác

Khi tôi lên một chuyến tàu khác, có một học giả trung niên ngồi đối diện tôi. Đây cũng là một cơ hội để nói về Đại Pháp.

Tuy nhiên, do hoàn cảnh tu luyện của mình, tôi hiếm khi trò chuyện với người thường và cũng hiếm khi nói chuyện trực diện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Không lâu sau, cơ hội đến rất tự nhiên. Ông ấy bật máy tính xách tay và bắt đầu đánh máy, tôi hỏi thăm xem ông đang làm gì. Ông ấy bảo với tôi rằng ông ấy đang nghiên cứu Phật giáo và đang chuẩn bị các bài giảng về Phật giáo.

Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy rất ngạc nhiên vì sao Phật giáo được tiếp tục phổ truyền tại Trung Quốc hơn hai nghìn năm trong khi lại bị tiêu mất tại Ấn Độ.

Tôi hỏi rằng liệu ông ta có vui lòng nói chuyện với tôi không. Tôi nói rằng tôi đang tu luyện Phật gia và tôi rất sẵn lòng trả lời các thắc mắc của ông.

“Thế thì tốt quá,” ông ấy nói, “Tôi đã rất muốn nói chuyện với anh, nhưng tôi lại không muốn quá đường đột. Người bạn đi cùng tôi ở giường phía trên chỗ của anh nói với tôi rằng anh rất khác biệt. Ông ta nói rằng anh có một trường năng lượng có thể ước chế suy nghĩ của ông ta, và ông ta đã quên mất việc hút thuốc.”

“Trong xã hội ngày nay, người ta rất tôn sùng các giá trị vật chất, có cách nào để ước chế những ham mê danh lợi của con người không?”

“Trong xã hội ngày nay”, tôi đáp “không ai có thể ước chế bản thân và đi ngược lại trào lưu của xã hội trừ khi bản thân anh ta tu luyện và tuân theo những nguyên lý của một Pháp môn chính thống. Không có phương cách nào khác có hiệu quả cả.”

Ông ấy đồng tình, và chúng tôi đã thảo luận với nhau rất nhiều chủ đề trong một khoảng thời gian dài. Ông ấy rất ấn tượng trước những hiểu biết của tôi.

Cuối cùng, tôi khuyên ông ấy không nên tham gia vào các công việc chính trị của người thường và làm tam thoái. Không do dự, ông ấy đã thoái Đảng.

Khi tàu đến ga của tôi, ông ấy rất bịn rịn chia tay tôi. Ông ấy nói rằng ông ấy đã rất may mắn khi gặp được tôi, hy vọng rằng sau này chúng tôi sẽ cùng nhau bàn luận nhiều hơn nữa, và còn hỏi xin số điện thoại của tôi.

Tôi hiểu rằng đó là sự cảm kích và niềm hân hoan của một chúng sinh khi được đắc cứu.

Trường năng lượng to lớn của các học viên

Sau khi xuống tàu, tôi gọi điện thoại nhờ chị gái ra đón.

Chị ấy bảo với tôi rằng chị vừa trải qua một cuộc phẫu thuật và vẫn còn đau. Tôi nói với chị ấy, “Chị đừng lo lắng. Chị sẽ ổn ngay khi gặp em.”

Ngay lúc chúng tôi tới nhà của chị, chị bảo với tôi rằng các cơn đau của chị đã thực sự biến mất. Chị còn nói rằng chị có thể cảm nhận tôi có một trường năng lượng vô cùng mạnh mẽ và điều đó làm chị cảm thấy rất bình an.

Sư phụ giảng:

“Ít nhất trường năng lượng mà chư vị mang theo là hữu ích đối với toàn thể gia đình, bởi vì chư vị đang tu luyện chính Pháp, và loại lực lượng từ bi an hòa chư vị mang theo có thể điều chỉnh lại hết thảy những trạng thái không đúng đắn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu 1999)

Tôi giải thích vắn tắt những gì xảy ra, và chị rất xúc động.

Chị tu luyện Phật giáo. Trước đây, khi tôi nói với chị về Pháp Luân Đại Pháp, chị hoàn toàn không tin. Tuy nhiên, lần này trước sự triển hiện năng lượng của Đại Pháp, chị đã bị thuyết phục.

Trước khi tôi rời khỏi nhà chị, chị nói với tôi, “Chị mong em có thể đến thăm chị thường xuyên nhé. Em không phải làm bất cứ việc gì đâu, em chỉ cần ở lại đây một lúc thôi.”

Tất cả người thường đều có phần biết, rằng : Tất cả họ đều đến đây vì Pháp và đang chờ đợi các học viên Đại Pháp đến cứu họ.

Các học viên Đại Pháp nên minh bạch rằng chúng ta có một trách nhiệm vĩ đại, và chúng ta phải chú ý đến mỗi từng ý niệm và hành vi. Chỉ có tu luyện bản thân tốt thì mới có thể cứu được nhiều chúng sinh hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/15/331404.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/27/158436.html

Đăng ngày 16-10-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share