Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-6-2016] Vài ngày trước, tôi đã gặp một học viên 88 tuổi. Mọi người thường gọi ông một cách thân thiết là “Bác”. Suốt 18 năm qua, bác đã không ngừng tinh tấn tu luyện Pháp Luân Công tại một ngôi làng hẻo lánh. Do bác ở một nơi quá biệt lập, nên các học viên khác chỉ có thể đến thăm bác vài năm một lần. Tuy nhiên, niềm tin của bác vào Pháp Luân Công chưa bao giờ thay đổi.

Trải nghiệm thần kỳ

Bác bị một cơn đột quỵ vào năm 1996, và phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật cho đến tháng 5 năm 1997, khi một nhóm nhỏ học viên đến ngôi làng của bác để giới thiệu về Pháp Luân Công.

Dân làng rất vui mừng khuyên bác đi đến ngôi nhà nơi các học viên Pháp Luân Công thiết lập điểm hồng Pháp. Các học viên mở băng hình các bài giảng của Sư phụ Lý và hướng dẫn luyện công cho dân làng xem. Bác đã không bỏ lỡ cơ hội này, mặc dù trong người đang mang bệnh. Sau khi nghe tất cả các bài giảng của Sư phụ, các vấn đề sức khỏe của bác đã hoàn toàn biến mất. Sau khi tự mình có được những trải nghiệm thần kỳ đó, bác đã quyết định bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Hiện tại bác đã gần 90 tuổi. Niềm tin của bác vào Pháp Luân Công chưa bao giờ thay đổi và sức khỏe của bác vẫn rất tốt. Bác thậm chí còn có thể đi xe đạp.

Vẫn luôn kiên định

Ban đầu, có rất nhiều học viên ở trong ngôi làng của bác. Nhưng vào năm 1999, khi cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công, thì tất cả mọi người đã phải từ bỏ tu luyện. Tuy nhiên, bác đã từ chối yêu cầu của chính quyền và chưa bao giờ dừng việc tu luyện.

Trong suốt cuộc bức hại đó, các đồng tu của bác hoặc là phải tha hương sau khi bị bắt giam hoặc là vẫn đang bị giam giữ phi pháp. Chỉ có một vài học viên có thể thu xếp đến thăm bác hai đến ba năm một lần.

Mười tám năm trôi qua, hàng ngày bác vẫn dậy rất sớm để luyện công và nghe các bài giảng của Sư phụ.

Tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn

Mỗi lần đến thăm bác, các đồng tu đều đưa cho bác các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Bác luôn mang theo chúng bên mình. Bác đặt tờ rơi ở những nơi sạch sẽ trong làng và sẽ không trở về cho đến khi có một ai đó cầm lên xem.

Bác sống chung với gia đình con trai mình, nhưng bác sống rất độc lập, không muốn trở thành gánh nặng cho con trai và con dâu. Bác có thể tự chăm sóc bản thân mà không làm phiền đến các con.

Bởi vì bác luôn tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, nên mọi người trong làng đều ngưỡng mộ bác vì sự chu đáo, tốt bụng và ân cần của bác.

Đức tin vững chắc vào Pháp Luân Công

Năm 2006, bác mắc chứng ho dai dẳng. Người con trai đề nghị bác đi khám bệnh, bác đã từ chối và nói với con trai mình rằng bác không sợ chết. Bác nói rằng, bởi vì bác tu luyện Pháp Luân Công nên bác sẽ được bảo hộ ngay cả khi đã chết đi. Với niềm tin vững chắc vào Pháp Luân Công, bác đã hoàn toàn bình phục trở lại.

Năm 2014, bác lại bị ốm một lần nữa. Thời gian này, đường ruột của bác có vấn đề và bác không thể ăn uống trong hơn một tuần. Với niềm tin vững chắc rằng một học viên Pháp Luân Công sẽ không có bệnh, bác đã làm những gì mà một học viên nên làm, và một lần nữa bác lại hoàn toàn bình phục.

Khi tôi nhìn thấy sự kiên định và những nỗ lực không ngừng trên con đường tu luyện của bác, tôi cảm thấy có đôi chút xấu hổ. Mặc dù bác sống tách biệt với các học viên khác, nhưng bác chưa bao giờ buông lơi trong tu luyện của mình, và cũng không bao giờ than phiền về cuộc sống của bản thân. Đây chính là kết quả tất yếu của lòng kiên tín vào Đại Pháp và Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/6/321879.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/1/158052.html

Đăng ngày 26-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share