Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-7-2016] Tại “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”, Sư phụ đã chỉ ra rất rõ một điều mà Ngài đã giảng trước đây:

“Điều tôi nói là những đệ tử Đại Pháp bị rơi khỏi đội ngũ thì hãy cần tìm đưa [họ] về, ly khai thế nào thì trở về thế nấy.”

Tôi đọc đi đọc lại câu này nhiều lần, và nhớ lại khuôn mặt của những cựu học viên đã bị rớt lại trong cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp 17 năm của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau đó tôi nhận ra rằng có một số người chính là những người mà Sư phụ đang nhắc đến!

Tôi chia sẻ thể ngộ với các học viên trong khu vực của mình. Chúng tôi đồng ý rằng phải đưa những học viên này quay về, bắt đầu từ những người mà mỗi chúng tôi biết.

Một cựu học viên vốn là vận động viên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với con gái mình từ năm 1994. Cô ấy và tôi sau đó cùng bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức vì từ chối từ bỏ đức tin của mình.

Cô ấy đã rất kiên định đức tin của mình trong trại lao động. Cô đã khuyến khích nhiều người khác vốn đã từ bỏ đức tin vì bị tra tấn, quay trở lại tu luyện. Cô cũng thuyết phục hơn 10 học viên hủy bỏ những tuyên bố cam kết ngừng tu luyện. Hành động của cô có tác dụng chấn nhiếp tà ác cực to lớn, các lính canh tại trại lao động đều kính trọng và bội phục cô.

Chồng cô, một người không phải là học viên, đã liên tục bị chính quyền gây sức ép và quấy nhiễu, do đó đã nuôi dưỡng những cảm xúc tiêu cực đối với Đại Pháp. Do áp lực từ người cha, con gái của họ đã dần dần ngừng tu luyện.

Tôi mất liên lạc với cô ấy sau khi được thả từ trại lao động, nhưng sau đó tôi biết rằng cô đã bị đột quỵ, khiến cô bị liệt và nằm liệt trong nhiều năm.

Khi tìm được địa chỉ của cô ấy, tôi và một học viên khác đã quyết định đến thăm cô. Chồng cô đã phải chăm sóc cho mọi nhu cầu sinh hoạt của vợ mình. Chúng tôi chia sẻ thể ngộ của mình về Pháp. Cô ấy nói với chúng tôi rằng nhiều học viên trước đó đã đến thăm cô, nhưng cô không thể khiến bản thân quay lại tu luyện được.

Cô ấy đã kể về việc mình đã chịu nghiệp bệnh và dần dần mất niềm tin vào bản thân như thế nào. Chúng tôi khích lệ cô ấy phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực, và không hành xử như một bệnh nhân bất lực. Trước khi chúng tôi rời đi, cô ấy nói: “Cảm ơn các bạn đã đến. Tôi bây giờ đang tràn đầy hy vọng!”

Vài tuần sau, chúng tôi đến thăm cô một lần nữa. Chúng tôi phát chính niệm và khích lệ cô đọc Chuyển Pháp Luân. Cô ấy đã cố gắng đọc tám trang liên tục không dừng, điều khiến cô thực sự ngạc nhiên. Chúng tôi rất mừng cho cô ấy.

Tôi động viên cô, rằng: “Miễn là chị tiếp tục đọc sách, sức khỏe của chị sẽ được cải thiện.” Cô ngồi dậy, làm tư thế hợp thập và tuyên bố bằng một giọng đầy cảm xúc: “Giờ tôi tràn đầy hy vọng! Con xin cảm tạ Sư phụ!”

Khi tôi gõ cửa nhà cô ấy vài ngày sau đó, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy giữ cửa mở cho tôi. Cô hào hứng kể là sau chuyến thăm trước của chúng tôi, cô đã có thể tự mình đi bộ như thế nào. Cả gia đình cô đã quá kinh ngạc vì sự cải biến kỳ diệu của cô.

Trong nỗ lực để phục hồi càng sớm càng tốt, cô ấy hỏi tôi liệu cô ấy có thể ở lại nhà tôi một vài ngày không, để cô có thể tham gia nhóm học Pháp và nhóm luyện công của chúng tôi. Tôi hoàn toàn đồng ý.

Cô đã đóng gói một số quần áo và chúng tôi rời đi.

Cô ấy đã nhanh chóng hồi phục sau khi tham gia vào môi trường tu luyện tập thể. Cô đã có thể hoàn thành tất cả các bài luyện công mà không nghỉ, và quyết định sẽ thuyết phục con gái mình cũng trở lại tu luyện.

Trong khi đưa người học viên này trở lại với Đại Pháp, tâm tính của các hoc viên địa phương chúng tôi đã được đề cao đáng kể. Chúng tôi thống nhất một điều là không chỉ trích, phàn nàn, phán xét hoặc có bất kỳ nhận xét không tốt nào về cô ấy. Thay vào đó, chúng tôi từ bi khích lệ để cô ấy có thể lấy lại sự tự tin rằng cô cần phải quay lại tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/9/330985.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/15/158268.html

Đăng ngày 19-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share