Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-5-2016] Một người cô 46 tuổi của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho cha mẹ tôi và tôi. Trước khi tu luyện, cô phải nằm liệt giường do bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Cô đã thử cả hai cách điều trị là y học cổ truyền Trung Quốc và y học phương Tây, nhưng không cách nào có thể giúp cô. Sau đó, cô tham dự một buổi thuyết giảng của Sư Phụ Lý Hồng Chí tại thành phố Trường Xuân vào năm 1992. Cô đã được khiêng vào hội trường bằng cáng, nhưng đến cuối bài giảng cô đã có thể đứng lên.

Thoát chết trong tai nạn

Cha mẹ tôi và tôi cũng đã tham dự khóa giảng Pháp của Sư Phụ tại Đại học Cát Lâm vào tháng 5 năm 1994. Trên đường về nhà, một chiếc xe jeep lao đến từ phía sau và đâm vào xe đạp của cha tôi. Sau đó, tôi được biết mình đã bị văng xa khoảng 30 mét theo hướng ngược lại. May mắn thay, [lúc đó] không có xe khác đi đến.

Mẹ tôi giúp tôi đứng lên. Tuy nhiên, tôi không thể duỗi thẳng người ra được và vô cùng đau đớn. Tôi nói với mẹ rằng nội tạng của tôi đã bị chấn thương và nhờ bà gọi dì đến giúp. Tôi nghĩ rằng vì Pháp Luân Đại Pháp đã cứu dì tôi, nên tôi cũng sẽ ổn thôi.

Cha tôi cũng bị ngã từ trên xe đạp và bất tỉnh. Nhiều học viên đã đến hiện trường và liên tục nói: “Anh sẽ không sao đâu, vì anh đang được Sư phụ của chúng tôi bảo hộ.” Cha tôi cũng từ từ tỉnh lại và nhờ trợ giúp đã có thể ngồi dậy.

Chúng tôi không thể xác định được vị trí ban đầu của chiếc xe đạp, nhưng sau đó thấy nó bị treo ngược trên chiếc xe jeep. Không có ai trong xe jeep. Cha tôi và tôi sau đó đã leo lên chiếc xe để nghỉ ngơi.

Sau đó, một chiếc xe cảnh sát đến. Viên cảnh sát nói với mẹ tôi: “Tài xế xe jeep đã bị bắt vì lái xe trong lúc say rượu.” Thực ra, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường và bắt giữ tài xế, sau đó trở lại để điều tra vụ tai nạn.

Cảnh sát nhận xét: “Các vị còn sống ư? Theo như quan sát, hẳn là chiếc xe jeep đã chạy với tốc độ rất cao. Chúng tôi nghĩ rằng các nạn nhân chắc đã tử vong cả rồi?”

Ngày hôm sau, cha tôi đã đi đến bệnh viện thành phố để chụp X-quang, phim X-quang cho thấy rằng ông không bị chấn thương. Không ai trong chúng tôi quên các bài giảng của Sư phụ và cảm thấy chúng tôi được cứu vì Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi.

Không bị ô nhiễm do sự tha hóa đạo đức

Tôi học chuyên ngành thể thao chuyên nghiệp và sau khi tốt nghiệp tôi nhận được một công việc là làm huấn luyện viên thể dục tại một câu lạc bộ sức khỏe. Khách hàng là các quan chức chính phủ cấp cao.

Chúng tôi được giao hạn mức bán hàng và được yêu cầu phải sử dụng bất kỳ phương tiện nào để thu hút khách hàng. Vì vậy, có rất nhiều cạnh tranh giữa chúng tôi, chúng tôi cố gắng để vượt qua người khác để thu hút khách hàng.

Kể từ khi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, tôi hy vọng rằng mình sẽ thu hút khách hàng đến các lớp học của tôi, nhưng tôi vẫn không đạt hạn mức. Quản lý nói với tôi rằng tôi quá bảo thủ và phải thay đổi.

Là huấn luyện viên nữ duy nhất, có chuyên môn đào tạo chất lượng cao nhất. Nhiều phụ nữ xin được phân cho tôi [huấn luyện]. Tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại pháp đã bị bức hại như thế nào. Tôi cũng đã giúp nhiều học viên thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.

Vì có sự tiếp xúc cơ thể trong thể thao, nên tôi đã từ chối nhận học viên nam. Tuy nhiên, một nam học viên đã trả 10.000 nhân dân tệ cho một trăm bài học. Lúc đầu, không có vấn đề gì, nhưng một tháng sau, anh ta yêu cầu tôi ra ngoài ăn tối và tôi đã từ chối. Anh ta cố gắng thêm vài lần nữa, và khi tôi liên tục làm anh ta thất vọng, anh ta đã hủy 85 bài học còn lại.

Hạn mức của tôi đã bị ảnh hưởng và các trưởng bộ phận yêu cầu tôi nhận nhiều học viên nam hơn.

Do áp lực này, việc học Pháp của tôi đã bị ảnh hưởng, và cuối cùng tôi quyết định thôi việc ở câu lạc bộ, nơi tôi đã làm việc trong tám năm.

Thừa nhận

Khi tôi 27 tuổi, tôi gặp một người đàn ông thích tôi. Anh và gia đình của anh rất khá giả. Tôi sợ phải nói với anh rằng cả gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thật ra anh đã khơi gợi sự vui thích của tôi với những thú vui về đêm, tôi bắt đầu thưởng thức âm nhạc và ca hát: những thứ mà trước đây tôi không được trải nghiệm. Cha mẹ tôi đã phản đối mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu, đặc biệt là khi tôi không thể tập trung vào việc học Pháp.

Sau đó, chị gái tôi và tôi chia sẻ thể ngộ của chúng tôi về vấn đề này. Tôi nhận ra rằng mình đã đặt lợi ích vật chất làm ưu tiên hàng đầu và bỏ quên việc giúp người khác biết về Pháp Luân Đại Pháp. Vấn đề này là do những suy nghĩ không chính của tôi gây nên.

Vì vậy, tôi đã lấy can đảm để nói với anh ấy rằng gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã được hưởng lợi từ môn tu luyện như thế nào. Tôi cũng nói rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và thuyết phục anh ấy thoái ĐCSTQ. Anh ấy đồng ý, nhưng vẫn lo lắng về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi nói với anh ấy rằng tôi thà nói lời chia tay anh còn hơn từ bỏ đức tin của mình. Sau đó, chúng tôi đã quyết định kết thúc mối quan hệ.

Khi trả lời một câu hỏi do một học viên đưa ra về vấn đề kết hôn với một người thường hoặc học viên mới, Sư phụ đã giảng rằng:

“Chư vị là đệ tử Đại Pháp mà, chư vị phải có trách nhiệm với tu luyện của mình, cũng phải có trách nhiệm với hoàn cảnh của các đệ tử Đại Pháp; vậy nên, tôi nghĩ rằng chư vị cần đứng tại cơ điểm đó mà xét vấn đề, việc chư vị làm là có nên hay không hoặc nên làm như thế nào, thì sẽ biết.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2007)

Học Pháp tinh tấn

Sau khi tôi từ bỏ công việc và kết thúc mối quan hệ của tôi, tôi đã tham gia một nhóm học Pháp hàng ngày, lắng nghe chia sẻ kinh nghiệm các bạn đồng tu và hướng nội. Tôi thấy rằng mình đã bị rớt lại phía sau và không làm tốt ba việc mà một học viên cần làm. Thông qua học Pháp hàng ngày, tìm các thiếu sót của mình, tôi cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể được lấp đầy năng lượng, tôi trở nên rộng lượng và thanh thản.

Nhờ tâm tính đề cao, các khảo nghiệm cũng qua đi. Là một cô gái 30 tuổi, tôi chịu áp lực rất lớn trước cả vấn đề công việc hoặc kết hôn. Vì vậy, tôi thắc mắc mình nên tìm công việc gì?

Sư phụ đã giảng:

“Do vậy, bất kể là bận đến mấy, khi chư vị học Pháp, thì tư tưởng nào cũng đều cần vứt bỏ; hoàn toàn không suy nghĩ gì khác, chính là học Pháp. Có thể là khi chư vị học Pháp, thì vấn đề chư vị đang cân nhắc đều đã giúp chư vị giải quyết rồi, bởi vì đằng sau mỗi chữ đều là Phật Đạo Thần; chư vị mong nghĩ giải quyết điều gì, trước mắt chư vị đang lo lắng thực hiện gấp điều gì, thì họ lẽ nào không thể biết rõ? Vậy lẽ nào không thể bảo chư vị? Tuy nhiên có một điểm, chư vị cần phải làm đến được điều là không ôm giữ tâm hữu cầu khi học Pháp; vấn đề này bản thân mọi người đều đã rõ từ lâu; không thể ôm giữ cái tâm chấp trước cầu giải quyết vấn đề mà đọc Pháp; chư vị thật tĩnh mà đọc, hiệu quả thu được nhất định sẽ rất tốt.” (Giảng Pháp tai Pháp hội Florida, Hoa kỳ)

Tôi nghĩ: “Thực ra tất cả những lo lắng của mình là thừa. Sư phụ đã an bài con đường tu luyện cho mình. Đến thời điểm thích hợp, một công việc phù hợp sẽ đến. Mình chỉ cần tiếp tục làm tốt các yêu cầu của Sư phụ.”

Sau đó, tôi được mời làm việc ở một cơ quan thuế. Tôi nhận ra rằng chính Sư phụ đã an bài cho tôi, tôi rất biết ơn vì điều này. Tôi vẫn đến các nhóm học Pháp sau giờ làm việc và luyện các bài công pháp ở nhà. Tôi cũng có đủ thời gian để làm tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp.

Đồng nghiệp của tôi đều lớn tuổi và thiếu kỹ năng máy tính, vì vậy tôi vô tư giúp đỡ họ. Họ đã chấp nhận tôi và việc giảng chân tướng về cuộc bức hại cho họ trở nên dễ dàng.

Buông bỏ chấp trước vào danh và tâm tự mãn

Một năm sau, tôi bị chuyển đến làm việc tại một quầy dịch vụ tại sảnh của Cục Thuế khu vực nhà nước, nơi mà tôi phải xử lý công tác thuế phức tạp và trải qua nhiều khảo nghiệm tâm tính hơn.

Một buổi chiều, một chủ doanh nghiệp đến quầy của tôi. Hóa đơn của ông không đúng, tôi yêu cầu ông phải trình hóa đơn đúng. Thay vì rời đi, ông ta lại lăng mạ cho đến khi người quản lý đang làm nhiệm vụ nói với ông rằng ông phải trình ra hóa đơn đúng.

Mặc dù trên bề mặt tôi khá bình tĩnh, nhưng thực ra tôi đã rất tức giận và bực bội. Ở nhà, tôi học Pháp và hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình sợ bị hiểu nhầm và hiểu rằng bất kỳ xung đột, dù tại nơi làm việc hay tại bất kỳ thời điểm nào, hẳn phải là sự phản ánh của một chấp trước mà tôi cần buông bỏ.

Quyết định cuối cùng

Bây giờ tôi đã hiểu rằng mình nên không ngừng học Pháp. Đối với tôi, tu luyện là điều quan trọng nhất. Không có điều gì khác hơn! Tôi phải có trách nhiệm với con đường của riêng mình. Khi gặp bất kỳ xung đột nào, tôi phải phân biệt được giữa chân tính của bản thân và cái không phải là tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/2/ 327380.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/19/158328.html

Đăng ngày 18-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share