Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-6-2016] Ngày 19 tháng 8 năm ngoái, tôi đã rất sốc khi nghe tin cha tôi đang cận kề cái chết.

Tôi vội vã trở về nhà và thấy cha mình đang nằm trên giường bệnh, trên người cắm đủ loại ống dẫn. Trông cha tôi nhợt nhạt như sắp chết và ông thở rất khó khăn.

Mẹ tôi nói với tôi rằng ông bị xuất huyết não và mất rất nhiều máu. Bác sĩ nói với gia đình tôi rằng tình trạng của ông vô cùng nghiêm trọng và gia đình nên chuẩn bị hậu sự cho ông.

Quá đau khổ, tôi bật khóc to.

Các bác sĩ cho biết có thể tiến hành phẫu thuật, nhưng khả năng thành công là rất mong manh. Mẹ tôi cuối cùng đã quyết định để cha tôi được phẫu thuật. Tuy vô vọng, chúng tôi vẫn phải thử.

Nhiều đồng tu nghe tin và đến bệnh viện. Đúng lúc cha tôi được đưa vào phòng mổ, thì chuông báo đến giờ phát chính niệm vang lên. Tôi nhờ tất cả mọi người phát chính niệm giúp cha tôi.

Trong sâu thẳm trái tim, tôi biết Đại Pháp có thể cứu ông. Tôi cầu xin Sư phụ cứu cha tôi. Tôi hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ giúp cha tôi tu luyện và học Pháp tinh tấn nếu ông được cứu sống.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với cha mẹ tôi năm 1998, khi đó tôi mới 12 tuổi.

Từ nhỏ thể trạng của tôi đã ốm yếu và nhiều bệnh tật. Suốt thời thơ ấu, không có ngày nào là tôi không bị đau ốm ở đâu đó trên thân thể.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, thông qua việc đọc sách và luyện các bài công pháp, tất cả các loại bệnh tật trên thân thể tôi đều biến mất từ lúc nào mà tôi không hay biết.

Lúc đầu, tôi chỉ cảm thấy rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”

Đôi khi thiên mục của tôi có thể nhìn thấy nhiều điều tuyệt đẹp và kỳ diệu. Tôi ngộ tính kém, nên đã không nhận ra những thứ tôi nhìn thấy thực sự tồn tại. Tôi nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi.

Chẳng bao lâu sau, cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Truyền hình và đài phát thanh nhà nước đã phát sóng những lời dối trá và vu khống Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ tôi là nạn nhân của sự vu khống tà ác này, nhưng cha tôi vẫn kiên định với đức tin của mình. Ông đi ra ngoài để chứng thực Pháp, tôi cũng đi ra ngoài vào ban đêm với ông để dán áp phích giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Lúc đó, tôi không hề cảm thấy quá sợ hãi.

Thời gian trôi đi, áp lực từ bên ngoài can nhiễu đến việc học Pháp của tôi ngày càng nhiều và mạnh mẽ. Đôi khi cha tôi không thể kiên nhẫn với tôi và để tôi lại một mình.

Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi cảm thấy rất buồn. Sâu thẳm trong tâm, tôi thực sự muốn học Pháp, nhưng có rất nhiều chướng ngại mà tôi không thể vượt qua.

Khi tôi bắt đầu đi làm, áp lực từ công việc, cách sống của người thường, cùng với nhiều vấn đề xuất hiện khiến tôi không thể xử lý được tốt. Cuối cùng, tôi nhận thấy bản thân mình mất phương hướng trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường. Tôi vùng vẫy trong danh, lợi, sắc, nóng giận, cuộc sống của tôi trở nên rối tinh rối mù.

Sau khi phẫu thuật, cha tôi vẫn hôn mê suốt 20 ngày, trong thời gian đó đã phát sinh nhiều biến chứng đe dọa tính mạng của ông.

Trong suốt 20 ngày đó, gia đình tôi luôn theo sát ông, đau khổ vì căng thẳng và lo lắng, trong khi các đồng tu liên tục phát chính niệm cho ông. Tôi bật băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ để cha tôi có thể nghe thấy.

Cuối cùng, cha tôi đã tỉnh dậy. Các đồng tu đã giúp ông chuyển sang phòng bệnh riêng. Hàng ngày đều có nhiều người đến để phát chính niệm cùng ông.

Cha tôi phục hồi khá nhanh chóng. Với sự giúp đỡ của mọi người, ông đã dần dần tự đứng dậy khỏi giường và đi bộ xung quanh.

Các bác sĩ đã rất bất ngờ và ngạc nhiên khi thấy chỉ trong một thời gian ngắn mà cha tôi chuyển biến nhanh như vậy. Theo kiến thức và kinh nghiệm của họ, những bệnh nhân với triệu chứng giống như cha tôi sẽ bị liệt một phần ngay cả khi họ đã phục hồi.

Khi cha tôi tỉnh táo trở lại, ông khăng khăng đòi về nhà.

Vì vậy, sau 33 ngày nằm viện, cha tôi cuối cùng đã được xuất viện. Bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật đã cử một nhóm bác sĩ theo dõi diễn biến sức khỏe của ông.

Các học viên lập một nhóm học Pháp ở nhà tôi để có thể giúp cha tôi phục hồi khả năng đi lại thông qua việc học Pháp.

Do cha tôi nói vẫn khó khăn và quên rất nhiều từ, nên tôi ở bên cạnh ông giúp ông học Pháp. Bằng cách giúp cha tôi, tôi đã giúp bản thân mình trở về với Đại Pháp.

Khi mới bắt đầu, chúng tôi gặp rất nhiều can nhiễu. Cha tôi bị co giật vài lần. Tôi khá sợ hãi, nhưng chúng tôi vẫn kiên trì học Pháp. Thông qua học Pháp không ngừng, tôi đã trải nghiệm được nhiều điều kỳ diệu cũng như vượt qua nhiều khổ nạn.

Tôi cảm thấy mình không xứng đáng học Đại Pháp vì trong nhiều năm tôi đã để mình bị ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm xã hội người thường.

Tôi không thể thoát khỏi cảm giác đè nặng tâm can cho đến khi tôi đọc đoạn Pháp sau của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

Vào đến hoàn cảnh xã hội người thường, thì những can nhiễu của người ta đối với vị ấy, sẽ làm vị ấy [coi] trọng danh, [coi] trọng lợi, cuối cùng rớt xuống, vĩnh viễn không biết ngày nào cất đầu lên được nữa; do vậy không ai dám đến đây, ai cũng ghê sợ. [Nhưng cũng] có loại người đến; sau khi đến đây, vị này ở nơi người thường quả thực hư hỏng, [và] thật sự phải rớt xuống, suốt đời đã làm không ít chuyện xấu.“ (Chuyển Pháp Luân)

Tôi không thể kìm được nước mắt. Tôi cảm thấy tâm tự ti vốn ngăn trở tôi học Pháp đã dần dần bị giải thể.

Sau khi tôi vượt qua được chướng ngại này, Sư phụ tiếp tục điểm hóa cho tôi.

Một lần, Sư phụ cho tôi nhìn thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân phát sáng với các màu sắc khác nhau. Khi tôi đọc một đoạn Pháp, thì những dòng chữ đó đột nhiên sáng lên. Khi tôi đang luyện công, tôi nhìn thấy các vị Thần trong trang phục lộng lẫy, hoặc tôi thấy thuyền Pháp đang giương buồm chuẩn bị ra khơi, hoặc tôi nghe thấy tiếng nhạc du dương từ một không gian khác.

Với sự khích lệ của Sư phụ, tôi cảm thấy bản thân mình được đề cao nhanh chóng. Tôi không ngừng quy chính bản thân mình. Tôi quyết định đọc tất cả các cuốn sách và bài giảng của Sư phụ, học thuộc Luận Ngữ, và làm tốt ba việc, với hy vọng rằng tôi có thể bắt kịp tiến trình Chính Pháp hiện nay của Sư phụ.

Quyết tâm là một chuyện, thực hiện quyết tâm lại là chuyện hoàn toàn khác. Tôi cứ liên tục vướng vào các trở ngại, và vượt qua chúng một cách khó khăn. Tuy nhiên, mỗi lần vượt qua được một quan, tôi đều cảm thấy tựa như đã lột được một tầng xác.

Một ngày, tôi muốn cha tôi xem video bài giảng của Sư phụ, nhưng cha tôi không muốn.

Tôi đã rất buồn và tức giận nói với ông: “Cha hãy làm những gì mà cha muốn! Con không quan tâm! Con sẽ tự xem.”

Tôi vừa bắt đầu mở băng video lên thì nghe thấy một tiếng động lớn và thấy cha tôi nằm trên sàn nhà, co quắp người trong một cơn co giật.

Tôi vội vã cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con đã làm sai, con đã làm sai! Con không nên nói như vừa nãy. Con phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Sư phụ, xin hãy cứu cha con!”

Và Sư phụ đã cứu cha tôi.

Tôi ngộ ra ngay lập tức mức độ nghiêm trọng của việc giữ lời hứa. Tôi đã hứa rằng nếu cha tôi hồi phục sau phẫu thuật, nếu ông được cứu sống, thì tôi sẽ giúp ông học Pháp chăm chỉ hơn.

Một lần khác, các đồng tu nhờ tôi sắp xếp các số điện thoại. Tôi nhận ra đó là sự an bài của Sư phụ cho tôi một cơ hội để tham gia vào việc giảng thanh chân tướng. Tôi đã rất hạnh phúc.

Tuy nhiên, sau khi tôi thấy khối lượng công việc nhiều quá, thì tôi trở nên thiếu kiên nhẫn và làm tắt theo cách của người thường để hoàn thành công việc nhanh chóng hơn.

Kết quả là tôi đã gặp vấn đề với máy tính của mình.

Ngay lập tức tôi lại nhận ra mình đã làm sai, vì vậy tôi đã nhanh chóng hứa với Sư phụ: “Con sẽ không dựa vào thủ đoạn gian trá của người thường nữa. Con sẽ hoàn thành công việc theo đúng cách của một đệ tử Đại Pháp.”

Sau đó Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và giúp tôi giải quyết các vấn đề với máy tính của mình.

Tu luyện thực sự là hết sức nghiêm túc.

Đôi khi, các đồng tu nhờ tôi nhập tên của những người đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi coi việc này là việc nhỏ và không đáng kể.

“Đây có phải là việc giảng thanh chân tướng hay không?” Tôi đã nghĩ vậy với chút coi thường.

Khi suy nghĩ đó nổi lên, tôi đã không thể vào mạng Internet được.

Tôi minh bạch ra rằng không có việc gì là nhỏ hay không đáng kể trong tu luyện, chúng ta làm việc gì cũng cần phải có chính niệm, nghiêm túc, dụng tâm hoàn thành tốt công việc.

Các đồng tu nói với tôi rằng một số sách Đại Pháp trên điện thoại di động của tôi không có định dạng phù hợp và tôi nên xoá đi.

Vào thời điểm đó, tôi không có một bộ sách Đại Pháp đầy đủ và các tài liệu khác ở dạng bản in, tôi chỉ đọc trên điện thoại di động của mình. Vì vậy, tôi rất mong muốn có một bộ sách hoàn chỉnh.

Vài ngày sau đó, một đồng tu đến thăm tôi, tôi đã chia sẻ với anh ấy mong muốn đó của mình. Anh ấy nói với tôi rằng tôi có thể đặt mua toàn bộ bộ sách. Tôi đã rất hạnh phúc và nhanh chóng đặt mua sách.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ 45 cuốn sách đã được chuyển đến nhà tôi. Một trong số đó là bài giảng mới nhất của Sư phụ.

Tôi luôn có một chấp trước là mọi thứ cần phải hoàn hảo. Kết quả là trong bộ sách của tôi, một số sách có bìa bị nhăn, và một số sách không được cắt đều nhau.

Từ đó, tôi đã nhận ra rằng theo đuổi sự hoàn hảo cũng là một chấp trước mạnh mẽ và tôi cần phải buông bỏ nó đi.

Sư phụ cũng điểm hóa cho cha tôi, vì vậy ông yêu cầu tôi kiểm tra lại từng cuốn sách. Tôi kiểm tra lại và phát hiện thừa cuốnTinh Tấn Yếu Chỉ III, nhưng lại thiếu cuốn Giảng Pháp tại các nơi – 3.

Tôi biết rằng không có gì là ngẫu nhiên, chắc hẳn đó là điều mà Sư phụ muốn nói với tôi. Tôi đã lấy cuốn Giảng Pháp tại các nơi – 3 để đọc.

Sư phụ giảng:

Sư phụ thấy rất lo lắng cho chư vị! Sư phụ thấy rất lo lắng cho chư vị!” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York 2003)

Tôi nhanh chóng ý thức được sự cấp bách mà tất cả chúng ta đều đang phải đối mặt. Thời gian sắp hết rồi. Chúng ta không được để cơ hội trôi qua. Chúng ta phải dũng mãnh tinh tấn. Chúng ta không được cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ.

Trong khi đọc 45 cuốn sách Đại Pháp, tôi không ngừng nhận thức Pháp lý dựa trên lý tính. Đôi khi tôi cảm thấy toàn thân chấn động, đôi khi tôi rưng rưng nước mắt.

Thỉnh thoảng tôi đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các đồng tu, khi họ kể lại Pháp đã thay đổi bản thân họ thế nào, tôi đã tự hỏi tại sao điều tương tự không xảy ra với tôi.

Sau đó, tôi phát hiện ra đó là vì tôi đã không chân tu. Tại sao tôi chưa đạt đến trình độ đó? Đó là bởi vì tôi vẫn chưa hiểu rõ các Pháp lý.

Vì vậy, tôi bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc và chăm chú hơn.

Những lúc gặp phải mâu thuẫn đến mức phát hoả, tôi tự hỏi bản thân mình: “Mình có phải là một đệ tử chân tu không? Mình có muốn chân tu hay không?”

Và câu trả lời của tôi là: “Có. Tôi muốn tu luyện tốt. Tôi muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính!”

Sư phụ giảng:

đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

Tự kỷ của chư vị là cái tự kỷ tiên thiên, Nó bất biến.“ (“Phật tính”, Chuyển Pháp Luân – Quyển II)

Tôi ngộ ra rằng những thứ khiến tôi tức giận và phát hoả đều không phải là tôi, đó là các quan niệm hậu thiên và nghiệp tư tưởng.

Tự kỷ tiên thiên của tôi là đồng hóa với đặc tính của vũ trụ.

Sư phụ cấp cho mỗi cá nhân một con đường tu luyện. Bất kể khó khăn ma nạn nào gặp phải, chúng ta cũng đều có thể vượt qua. Chính là nghiệp lực không muốn vượt quan. Chính là nghiệp lực đang vùng vẫy ngăn cản chúng ta tiêu hủy nó đi.

Nếu chúng ta có thể thanh tỉnh và phân biệt được nghiệp lực với tự kỷ chân chính của chúng ta, và dùng chính niệm để đối đãi với vấn đề, thì chúng ta sẽ có thể vượt quan được.

Đôi khi chúng ta thấy rất khó khăn để vượt quan, miễn là chúng ta luôn luôn bảo trì chính niệm, không ngừng học Pháp, thì chính niệm của chúng ta sẽ ngày càng mạnh mẽ.

Thông qua bài viết này, tôi đã phát hiện ra rất nhiều chấp trước của bản thân mình như: tâm ỷ lại, tâm sợ hãi, tâm oán hận, tâm hiển thị, chấp trước vào tự ngã, chấp trước vào tình thân, và nhiều tâm khác nữa.

Trên con đường tu luyện từ giờ trở đi, tôi sẽ không ngừng hướng nội tìm, không ngừng quy chính bản thân, làm tốt ba việc, và không ngừng dũng mãnh tinh tấn.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã cho con cơ hội quay trở lại với Đại Pháp và an bài lại con đường tu luyện của con.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/22/330273.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/5/157689.html

Đăng ngày 14-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share