Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 26-07-2016] Tôi 56 tuổi. Tôi là một học viên mới và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 2012.

Chồng tôi cả đời làm cảnh sát. Ông ấy về hưu hai năm về trước.

Năm 2015, tôi sử dụng tên thật của mình để gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc, người đã tiến hành cuộc đàn áp năm 1999.

Nhân viên đội an ninh dân cư và hội đồng khu phố địa phương đã đến nhà tìm tôi vài lần nhưng lần nào tôi cũng vô tình không có nhà.

Một nhóm người từ hội đồng khu phố lại ghé qua một lần nữa. Họ đánh tiếng bằng cách buộc tội tôi đã khởi kiện Giang Trạch Dân.

Họ nói với chồng tôi: “Một người đã báo với chúng tôi rằng vợ ông tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”

Chồng tôi đáp lại: “Nếu ai đó báo các ông là kẻ trộm, liệu điều đó có biến tất cả các ông là trộm không?”

Sau vụ việc đó, chồng khuyên tôi: “Thu hẹp lại một chút. Chỉ tu luyện ở nhà một thời gian đã.”

Bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tháng 3 năm 2012, tôi nhận thấy cháu trai mình không rời mắt khỏi chiếc điện thoại di động. Không thể kiềm chế sự tò mò của mình, vì thế tôi đã hỏi là cháu đang xem gì.

Cháu nói: “Nếu dì muốn xem điều cháu đang xem, cháu sẽ gửi sang điện thoại cho dì.”

Nội dung cháu gửi là một danh sách các bài giảng Pháp của Sư phụ môn Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bắt đầu đọc chúng bất cứ khi nào có thời gian rảnh.

Tôi tự nhủ: “Người viết quả thực tuyệt vời. Ông ấy dường như biết mọi điều. Chắc hẳn ông ấy là một vị Chúa hoặc vị Phật.”

Trong khoảng thời gian đó, tai tôi liên tục có tiếng lạo xạo. Thỉnh thoảng chúng trở nên tệ đến nỗi tôi thậm chí còn không ngủ được.

Tôi không nhận ra rằng Sư phụ đã chăm sóc tôi.

Một hôm, bộ phận phòng ban của tôi lãnh trách nhiệm phân phát các chai dầu mè cho khách hàng. Thấy còn hai thùng thừa, vì vậy tôi quyết định mang trả lại phòng kho ở tầng hai.

Người bảo vệ nói với tôi: “Sao chị không đem luôn về nhà?”

Tôi mỉm cười nhưng không trả lời.

Tôi bê hai thùng dầu mè lên phòng kho. Người bảo vệ đi ngay sau tôi.

Khi vừa để hai thùng dầu lên bàn thì có một cái gì đó rơi trúng đầu tôi.

Ngay lúc đó tôi cảm thấy choáng váng. Theo bản năng, tôi đưa tay sờ lên đầu.

Người bảo vệ chạy đến để đỡ tôi. Anh ấy lôi cái thang sắt nặng đã rơi lên đầu tôi ra và dựa nó vào tường.

Tôi ra khỏi phòng kho, ngồi xuống sàn nhà, và khóc.

Tôi sờ lên đầu mình và thấy không bị sưng hay chảy máu.

Người bảo vệ nói: “Chúng ta hãy đi ngay đến bệnh viên đi”

Anh ta biết mình vừa làm gì và khá là lo lắng và cảm thấy xấu hổ. Anh ta đưa tay sờ vào đầu tôi. Tôi né ra luôn.

Tôi nghĩ: “Tôi lên đây để trả lại hai thùng dầu mè. Cớ gì mà anh lại phải đi theo tôi? Anh đá vào cái thang vì thế nó rơi trúng đầu tôi.”

Sau đó tôi nghĩ: “Quên điều đó đi. Điều gì xảy ra thì đã xảy ra rồi.”

Tôi không trách cứ người bảo vệ. Tôi khóc thêm một lúc nữa, và đi xuống rồi trở về nhà.

Đêm đó, khi đi ngủ, tôi nhận ra rằng tai tôi không còn tiếng lạo xạo nữa. Tôi biết rằng đó là cách mà Sư phụ đã chăm sóc tôi.

Tôi bị bệnh viêm dạ dày nặng nhiều năm và bệnh mất ngủ trầm trọng. Do luôn bị mất ngủ và cũng có xu hướng suy nghĩ hẹp hòi nên tôi rất dễ nổi nóng và tôi hình thành những cơn thịnh nộ nhất thời và có thể bùng nổ với những kích động dù là nhỏ nhất.

Tôi cũng bị say tàu xe, và thậm chí còn bị nôn. Tôi không thể đi đến bất cứ nơi đâu.

Năm 27 tuổi, tôi sinh con. Vài tháng sau khi sinh, một hôm tôi bị ngất và ngã xuống giường. Sau đó, tôi được đưa đến bệnh viện và được chuẩn đoán là bị viêm gan.

Khi tôi bắt đầu đọc những bài giảng Pháp của Sư phụ, chỉ trong vài tháng, tất cả những vấn đề về tinh thần và thể chất của tôi đều biến mất, nhanh đến nỗi tôi còn không nhận thức được chúng biến mất từ khi nào và như thế nào.

Bây giờ tôi thường lái xe vòng vòng để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, và phát tài liệu thông tin về Đại Pháp mà không hề có hiện tượng say xe.

Cháu trai đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân vào tháng 3 năm 2012. Cháu cũng hướng dẫn tôi luyện công và sau đó tôi trở thành học viên. Hồi đó, chồng tôi vẫn đang công tác. Ông ấy biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng không hề nói gì. Đơn vị ông ấy ở cùng khu với cháu trai tôi. Bất cứ khi nào cháu nhờ mang những thùng kích cỡ khác nhau về nhà, ông ấy luôn nhận lời và không bao giờ hỏi bất cứ điều gì.

Hòa vào chỉnh thể để thức tỉnh mọi người

Sau khi tu luyện một thời gian ngắn, các bạn đồng tu mời tôi tham gia học Pháp nhóm và luyện công ở địa điểm gần đó. Kể từ đó, tôi đã gắn bó với nhóm này.

Trong nhóm có hai chị em, hàng ngày sau bữa trưa luôn đi trên phố để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã thuyết phục được mười nghìn người từ bỏ Đảng Cộng sản và thoái xuất khỏi tất cả những tổ chức liên đới của nó.

Điều đó gây ấn tượng sâu sắc đối với tôi, vì thế tôi quyết định sẽ làm giống họ. Tôi bắt đầu đi cùng họ nhưng chỉ phát tài liệu Đại Pháp.

Một học viên khác có điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp ở nhà. Tôi thấy hay và học cách sản xuất những cuốn sách nhỏ. Sau đó, tôi bắt đầu đi phát những tài liệu mà tôi tự làm.

Về sau, học viên đó bị bắt giữ ở đồn cảnh sát. Cảnh sát còng tay chị ấy, nhưng không hiểu làm thế nào mà chị ấy tháo được còng số 8 và trốn thoát. Chị ấy quay về quê. Vì thế tôi đã lấy tài liệu từ những đồng tu khác và tiếp tục đi phát.

Một lần, tôi ra ngoài dán những tấm áp phích Đại Pháp. Tôi thấy một khu trung tâm mua sắm có cửa ra vào bằng kính, là nơi tuyệt vời để dán tấm áp phích.

Khi tôi dán tấm áp phích thì không ai ở đó. Ngay khi tôi dán xong thì người quản lý của khu mua sắm đó xuất hiện.

Bà ấy lớn giọng hỏi tôi “Chị vừa dán cái gì lên đây thế?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Một tấm áp phích Pháp Luân Đại Pháp”

Bà ấy giơ tay để xé tấm áp phích đó xuống.

Tôi tóm lấy tay bà ấy, nói nhỏ và quả quyết: “Bà không thể xé nó! Tôi vừa mới dán lên. Vẫn chưa ai đọc được.”

Tôi gỡ tay bà ấy ra và tiếp tục nắm chặt. Bà ấy giận dữ giật tay ra và bỏ đi.

Tôi nghĩ bà ấy đi gọi điện thoại để tố cáo tôi, vì thế tôi đi theo bà ấy, nhưng bà ấy chỉ đi vào phòng vệ sinh nữ.

Bất cứ khi nào đi chợ, tôi đều rẽ vào khu mua sắm đó để xem tấm áp phích còn đó không. Nó vẫn ở nguyên đó trong vòng vài tháng trước khi bị gỡ đi.

Phân phát tài liệu ở khu vực gần trại giam

Mùa thu năm 2014, tôi đọc trên trang web Minh Huệ một bài chia sẻ về một học viên liên tục đi tàu đến các khu vực ngoài trại giam để phát chính niệm.

Tôi đã rất xúc động. Tôi nghĩ: “Chị ấy di chuyển xa như thế, tại sao mình lại không thể làm giống như vậy trong khi trại giam chỉ cách nhà mình có 20 km?”

Vì thế, hàng tuần, tôi đi đến những nơi gần trại giam ở địa phương để phát chính niệm và phát tài liệu hoặc dán áp phích. Đến nay là tôi đã làm việc này được hơn một năm.

Một lần, khi tôi đang cài một cuốn sách nhỏ dưới cần gạt nước của một chiếc ô tô đỗ gần trại giam thì người lái xe hỏi tôi đang làm gì.

Tôi trả lời ông ấy với một nụ cười: “Rất nhiều đàn ông thích đọc về những sự kiện gần đây ở trong nước. Cái này là để anh đọc khi rảnh rỗi.”

Tôi đưa ông ấy hai loại tài liệu thông tin. Ông ấy cười đáp lại và nhận hết.

Một ngày mùa xuân năm 2015, khi tôi lại phát tài liệu Đại Pháp gần trại giam và vừa mới đặt 2 quyển sách nhỏ lên 2 chiếc xe ô tô thì tôi nghe thấy một giọng chửi bới lớn tiếng.

Tôi quay lại nhìn và thấy hai nhân viên đội vệ sinh. Một người trong số họ chửi thề và giật những quyển sách đó ra và chuẩn bị vứt đi.

Tôi đuổi theo để ngăn cô ta lại và nói: “Chị không thể vứt chúng đi. Chúng là để dành cho những người lái xe. Họ lái xe và cần bình an và cần được bảo vệ. Ngoài ra, vứt chúng đi sẽ không tốt cho chị đâu.”

Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho chị ấy. Chị ấy từ chối lắng nghe và bỏ đi.

Vì thế tôi tiếp tục giảng chân tướng cho người còn lại. Tôi cũng nhắc lại sự nghiêm trọng của việc vứt bỏ những tài liệu quý giá như thế.

Chị ấy nói với tôi: “Không, tôi sẽ không vứt chúng đi đâu. Thực ra, tôi có vài quyển sách nhỏ như thế ở nhà.”

Ngay cả chó cũng minh bạch và không sủa.

Một buổi tối mùa đông năm 2014, tôi lên một chiếc xe buýt với một túi toàn tài liệu Đại Pháp. Khi xuống xe, tôi nhìn thấy hai sinh viên đang đi về phía mình. Tôi đi theo họ đến một khu chung cư.

Tôi nhận thấy tòa nhà của cục cảnh sát nằm ngay ở lối vào một khu chung cư.

Tôi hơi do dự. Những lời của Sư phụ về việc chúng ta không thể lựa chọn người để cứu đột nhiên xuất hiện trong trí óc tôi. Tôi quả quyết bước vào.

Tôi đến từng tầng trong mỗi tòa nhà, bắt đầu từ tầng năm trở xuống.

Ở tầng một của tòa nhà cuối cùng, tôi thấy một mảng tường rất sạch và tôi quyết định dán một tấm áp phích lên đó.

Đột nhiên, tôi có một cảm giác rất lạ. Tôi cảm nhận một cái gì đó nong nóng và ướt ngay gần chân mình. Tôi hơi giật mình nhìn xuống thì thấy một chú chó trắng nằm im trên sàn nhà, đầu nghểnh lên và lưỡi thè ra, đang quan sát tôi.

Tôi nói với chú chó: “Chó ngoan. Đừng sủa nhé. Ta là người tốt.”

Tôi nhận ra đó là con chó mà giữ yên lặng trong suốt khoảng thời gian tôi đi lên đi xuống các tòa nhà. Tôi rất bất ngờ, chắc hẳn nó hiểu những gì tôi đã làm và vì thế mà không sủa chút nào.

Nhưng sau đó tôi nhớ Sư phụ đã dạy chúng ta rằng mọi vật đều có linh.

Tôi không thể cầm được nước mắt trong suốt quãng đường trở về nhà. Tôi nghĩ đến rất nhiều điều và nhận ra rằng mọi điều Sư phụ dạy là đúng.

Một lần khác, tôi đến một khu chung cư khác để phát tài liệu Đại Pháp. Khi phát xong, tôi dán một tấm áp phích lên một cái cột bên đường ngay gần lối ra vào.

Ngay lúc đó tôi nhận thấy có ai đó đang quan sát. Khi ông ấy rút điện thoại di động ra, giác quan thứ sáu chỉ cho tôi biết ông ấy chuẩn bị gọi cho cảnh sát.

Tôi nhanh chóng băng qua đường và quay trở lại khu chung cư đó.

Một lúc sau, vài viên cảnh sát xuất hiện ở cổng. Tôi tiếp tục bước đi. Có một cửa hàng nhỏ ngay phía trước. Tôi nhanh chóng bước vào.

Tôi hỏi người bán hàng liệu tôi có thể để túi ở chỗ chị ấy và dùng nhà vệ sinh được không. Chị ấy đồng ý sau khi biết chắc túi của tôi không có đồ gì giá trị lắm.

Tôi đi vào phòng vệ sinh và đợi ở đó khoảng nửa giờ đồng hồ.

Trong khoảng thời gian đó, tôi liên tục giữ bình tĩnh, phát chính niệm và hướng nội.

Cuối cùng khi tôi bước ra, người chủ tiệm nhắc tôi chưa giật nước. Tôi nói với chị ấy rằng tôi không dùng toa lét.

Chị ấy ngạc nhiên hỏi tôi: “Vậy chị làm gì trong đó suốt khoảng thời gian đó?”

Tôi trả lời: “Tôi cố gắng trốn những người xấu đang tìm tôi.”

Để tỏ lòng biết ơn, tôi mua một vài đồ trước khi nói lời cảm ơn và lời chào tạm biệt.

Sau đó, tôi kiểm tra cẩn thận tất cả những điều mình đã làm nhưng không tìm ra được là mình sai ở đâu. Tôi chỉ biết là Sư phụ lại một lần nữa bảo vệ tôi và giúp tôi dùng trí huệ để tránh được mối hiểm nguy.

Một hôm, vài viên cảnh sát đến nhà để hỏi có phải tôi đã gửi đơn kiện Giang Trạch Dân không.

Tôi trả lời họ: “Đúng. Cháu trai tôi là một người tốt. Nó bị bắt và bị kết án 4 năm tù. Giang Trạch Dân tiếp tục làm điều xấu đối với người tốt, dĩ nhiên tôi phải kiện ông ta.”

Họ rời đi mà không bao giờ quay trở lại.

Còn có nhiều điều tuyệt vời và kỳ diệu nữa xảy ra kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã từng làm và là con đường chân chính nhất mà tôi đã lựa chọn trong suốt cuộc đời của mình.

Tôi là một người may mắn nhất và vinh hạnh nhất trên trái đất này vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi có một Sư phụ vĩ đại nhất.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/10/158191.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/26/326790.html

Đăng ngày 9-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share