Bài viết của An Kỳ, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-6-2016] Tôi là một đệ tử Đại Pháp 16 tuổi, bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Tôi phải đeo máy trợ thính. Khi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi không thể nghe rõ hết các từ, nhưng mẹ tôi đã rất kiên nhẫn giúp đỡ tôi.

Khi trưởng thành tôi học Pháp và chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp. Tôi tôn trọng người lớn tuổi, nghe lời cha mẹ, và thường xuyên đến thăm ông bà tôi. Hàng xóm của chúng tôi nói với mẹ tôi rằng tôi là một đứa trẻ ngoan. Mọi người rất yêu quý tôi. Ở trường tiểu học, tôi thường xuyên giúp đỡ các bạn và họ đều rất thích chơi với tôi. Khi có mâu thuẫn nảy sinh, Sư phụ thường điểm hóa cho tôi vì thế tôi có thể vượt qua rất tốt.

Buông lơi tu luyện

Tôi được nhận vào một trường trung học tốt. Khối lượng học tập khá nặng và tôi phải đối mặt với những cám dỗ của xã hội người thường. Dần dần, tôi buông lơi tu luyện và nảy sinh các thói xấu. Thỉnh thoảng tôi quên mất mình là người tu luyện. Tôi chỉ tinh tấn khi có biểu hiện của nghiệp bệnh. Do mất thính giác, nên tôi cảm thấy chóng mặt khi bị căng thẳng. Tôi đã không hướng nội tìm nguyên nhân và đã không hành xử như một người tu luyện.

Sắp đến kiểm tra giữa kỳ và tôi phải chịu rất nhiều áp lực. Thính giác của tôi thì tệ nhất từ trước đến nay và tôi thường hay chóng mặt. Đến một ngày tôi không thể nghe được gì nữa. Tôi đã dùng đến thuốc tiêm, nhưng nó cũng không có tác dụng gì. Mẹ tôi đưa tôi đến một bệnh viện để kiểm tra, các bác sỹ ở đó nói rằng tôi đã mất hẳn thính lực. Ông ấy nói rằng tôi cần phải phẫu thuật để chữa trị nó. Tôi đã rất buồn chán và thấy tuyệt vọng.

Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: “Con đã không học Pháp trong một thời gian dài, hãy quên tất cả mọi chuyện đi và chỉ tập trung học Pháp.“ Tôi đồng ý và mở sách ra trong nước mắt. Tôi đã quên hết mọi thứ trong khi đọc và không còn cảm thấy lo sợ nữa. Tôi đã ngủ rất ngon đêm hôm đó.

Sự lựa chọn trước khi chuyển sinh

Mẹ tôi nói: “Có lẽ trước khi đến thế giới này con đã có sự lựa chọn. Con có thể được sinh ra trong một gia đình khác, con có thính giác tốt nhưng con không có cơ hội tu luyện Đại Pháp. Hoặc con có thể được sinh ra trong gia đình này, có thính giác không tốt, nhưng lại có cơ hội là một người tu luyện. Cuộc đời này của con sẽ phải chịu đựng nhiều hơn và giải trừ được rất nhiều nghiệp lực. Tầng thứ của con sẽ được đề cao. Và con sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

Bà nhìn tôi và nói tiếp: “Vào thời điểm đó – khi được ban cơ hội lựa chọn – con biết rằng miễn là có thể tu luyện Đại Pháp thì con có thể buông bỏ mọi thứ và cuộc đời con sẽ không bị lãng phí. Đừng nghĩ rằng mọi thứ quá khó khăn với con. Sau này khi nhìn lại con sẽ hiểu.”

Tôi đã rất xúc động. Mẹ nói với tôi rằng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong tâm trí bà và nó hẳn là một điểm hóa của Sư phụ. Tôi biết điều đó là đúng. Lúc đó tôi cảm thấy rất hối tiếc vì đã tu luyện không tinh tấn và để lạc mất trong mê mờ. Cùng lúc đó tôi cũng thấy rất biết ơn Sư phụ vì đã không bỏ rơi mà vẫn chăm sóc tôi.

Được cứu vào thời khắc then chốt

Tôi quyết định rằng mình sẽ không thể tiếp tục như thế này nữa. Tôi muốn tìm về chân ngã của mình. Tôi không thể để lãng phí cuộc đời này, và cơ hội tu luyện này. Tôi muốn theo kịp. Tôi quyết tâm và liên tục học Pháp mà không lo lắng bất cứ điều gì. Sau đó, tôi có thể nghe trở lại. Tôi đến bệnh viện kiểm tra. Bác sỹ đã rất ngạc nhiên và không thể tin rằng điều đó có thể xảy ra.

Tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ.

Tôi đã rất may mắn. Khi tôi bị mê lạc giữa nhân gian này, Sư phụ đã không bỏ rơi tôi và đã cứu tôi vào thời khắc then chốt. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Đệ tử chính niệm đủ

Thầy có lực hồi thiên


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/12/329326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/1/157632.html

Đăng ngày 1-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share