Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-6-2016] Con trai tôi đã tốt nghiệp đại học được hơn hai năm. Ở trường cháu hẹn hò với một cô gái rất hiểu biết, dịu dàng và đáng yêu. Khi chúng tôi đang chuẩn bị cho đám cưới của hai cháu thì cháu nói với tôi rằng cô bé bị viêm gan B. Tôi vờ như bình tĩnh và hỏi xem cháu định làm gì.

Cháu có tình cảm sâu nặng với cô bé và nói rằng cháu sẽ không làm cô bé thất vọng khi mà cô ấy đang phải đối mặt với quá nhiều rắc rối rồi. Cháu cũng nói với tôi rằng cháu đã biết trước việc này từ khi còn học đại học.

Việc này đã làm cho tâm oán thán của tôi hiển lộ ra, tôi đã rất buồn vì cháu không báo trước cho tôi việc này. Tôi đã làm ầm lên và hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cháu và đứa bé có thể bị nhiễm bệnh? Tôi không muốn nghe lời giải thích của cháu. Tôi chỉ muốn trút ra những cảm xúc của mình mà không màng đến cảm xúc của cháu. Tôi hoàn toàn quên rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, những lời tôi nói ra không phải là những lời của một người tu luyện.

Tôi rất xấu hổ sau khi nhận ra rằng mình vẫn còn chấp trước người thường rất mạnh. Tôi chính lại trạng thái của mình bằng cách phát chính niệm thật mạnh để loại bỏ hoàn toàn các chủng vật chất xấu xa bên trong mình.

Những lời giảng của Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) lập tức hiện lên trong tâm trí tôi:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được. ”(Chuyển Pháp Luân)

Những lời giảng của Sư phụ làm tôi cảm động sâu sắc. Tôi biết rằng Sư phụ muốn tôi đề cao tâm tính và loại bỏ chấp trước về tình đối với con trai mình.

Đột nhiên, tôi xuất một niệm rằng các cháu có thể học Pháp Luân Đại Pháp.

“Hãy nhìn vào cha mẹ của con. Cha mẹ đã tu luyện Đại Pháp trong nhiều năm và cha mẹ đã không phải dùng đến bất kỳ một phương thuốc nào. Những người tu luyện Đại Pháp đều khỏe mạnh. “tôi nói.

“Nhưng kể từ năm 1999, Đảng Cộng sản đã bức hại những người tu luyện sống theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn. Họ dựng lên vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn và sau đó đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp làm việc đó. ”

Tôi nói với cháu rằng Đảng đã phạm phải những tội ác xấu xa nhất trong lịch sử hành tinh này, chẳng hạn như mổ cướp nội tạng từ các học viên Đại Pháp để trục lợi. Chúng tôi đã nói chuyện về việc Đảng đã tuyên truyền cho người dân như thế nào, phá hủy các giá trị đạo đức của họ, khích lệ người dân làm bất cứ điều gì chỉ vì tiền ra sao.

Con trai tôi nói rằng cháu biết hết thảy những gì tôi nói là đúng.

“Con cũng biết rõ bản chất của Đảng” cháu nói. “Con đã nói chuyện với các học viên đến chơi, và con đã ở nhà hơn hai tháng. Lúc đầu con đã không hiểu mẹ, nhưng giờ đây con biết mẹ chỉ muốn giảng chân tướng cho nhiều người hơn. Con đã thấy được hết thảy mọi việc mẹ làm. Mẹ là người tốt nhất thế gian. ”

Chúng tôi tiếp tục nói về Đại Pháp. Cháu lắng nghe và cuối cùng nói rằng cháu cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/7/329700.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/12/157783.html

Đăng ngày 27-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share