Bài viết của Lý Bình ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-6-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 2013. Tôi nhớ rằng không lâu sau khi tôi bắt đầu luyện công, chị họ của tôi, cũng là một học viên, đã đến sống cùng tôi trong một khoảng thời gian ngắn. Chị liên tục phàn nàn về bố mẹ chồng của mình, nói rằng họ không mua nhà cho chị như đã hứa, và thay vào đó họ lại lên kế hoạch cho con nhỏ mà chị đang mang thai. Tôi không thích điều chị nói. Tôi nghĩ rằng chị đã hoàn toàn không hành xử như một người tu luyện, vì chị có quá nhiều chấp trước người thường và quan niệm [hậu thiên] mạnh mẽ về mọi chuyện.

Tôi thẳng thắn nói với chị rằng: “Chị vẫn còn những chấp trước rất nặng như tâm tranh đấu, tâm ích kỷ, chấp trước vào lợi ích cá nhân, và tâm hư vinh. Em nghĩ chị đừng quan tâm nhiều đến danh lợi nữa, khi ấy chị sẽ có thể xử lý mọi chuyện được tốt. Hiện em thấy chị còn quá nhiều chấp trước. Chị là con dâu, chị nên tôn trọng và hiếu thảo với họ. Chị là một người tu luyện và nên có tiêu chuẩn cao cho bản thân. Chị đã từng nói rất nhiều điều tốt về họ. Giờ chị lại nói họ không tốt. Chị nên xem lại xem liệu tâm chị thay đổi có phải là do những chấp trước của mình hay không.”

Chị họ của tôi bắt đầu tranh cãi với tôi: “Chị biết chị có nhiều chấp trước, nhưng chị không thể buông bỏ chúng được. Chị không thể đạt đến tiêu chuẩn mà Sư phụ đã đặt ra. Thế em có làm được không? Chẳng phải em cũng muốn có một ngôi nhà đấy thôi? Em có bao giờ từng nấu một bữa ăn nào cho mẹ chồng của em ăn chưa? Chị đã đối xử rất tốt với họ và thường nấu ăn cho họ. Chị không bao giờ tranh cãi trước mặt họ, nhưng em đã làm điều đó khi em có mâu thuẫn.”

Tôi đã bị sốc, vì đây là lần đầu tiên chị họ của tôi nói chuyện với tôi như vậy. Chị ấy luôn tỏ ra tôn trọng tôi. Tôi không thể giữ được bình tĩnh và bắt đầu tranh cãi với chị, dùng Pháp để biện minh cho quan điểm của mình. Chị ấy nhận thấy rằng tôi đã nổi giận với chị nhưng vẫn kìm nén.

Học cách hướng nội

Sau khi chị họ của tôi ra về, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và nghĩ: “Tại sao mình lại có tất cả những chấp trước mà mình nhìn thấy ở chị họ của mình?” Tôi đã mở một cuốn sách Đại Pháp ra và một dòng trong đó đã xuất hiện trước mắt tôi:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])

Đột nhiên, tôi nhìn thấy ánh sáng và các chấp trước của mình. Tôi vẫn còn ôm giữ một ác cảm lớn đối với mẹ chồng của mình vì bà đã không giúp tôi chăm con; Tôi cũng không thể chịu đựng những lời chỉ trích và sẽ nổ tung lên nếu ai đó chỉ trích tôi. Tôi nhận ra rằng cách cư xử của tôi đã làm xấu hình ảnh của Đại Pháp.

Tôi thầm nói với Sư phụ: “Tất cả đều là lỗi của con. Con sẽ chính lại bản thân và buông bỏ nỗi oán giận của con đối với mẹ chồng bằng chính niệm. Con muốn chiểu theo theo các nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, chứ không phải theo văn hóa Đảng, thứ mang đậm thuyết “giả, ác, đấu”.

Giờ mẹ chồng tôi đã thật sự mỉm cười với tôi

Tôi đến gặp mẹ chồng và nói: “Mẹ ơi, con đã sai rồi. Con là một học viên Đại Pháp và con sẽ ước thúc bản thân mình chiểu theo các tiêu chuẩn của Sư phụ. Con sẽ làm tốt hơn.”

Qua trình vứt bỏ các chấp trước của tôi khá đau đớn, nhưng tôi đã làm được ngày một tốt hơn, vì tôi đã bỏ đi các chấp trước và quan niệm người thường của mình. Trong hơn một năm, cuối cùng tôi cũng đã có thể loại bỏ hoàn toàn sự oán hận cũng như quan niệm đối với mẹ chồng mình. Giờ bà đã thật lòng mỉm cười với tôi.

Loại bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân

Năm ngoái, một đồng nghiệp của tôi làm mất một đôi giày, là hàng hóa của công ty do chúng tôi trông coi, nhưng cô ấy đã cố gắng đổ lỗi và muốn tôi và đồng nghiệp khác phải trả cho tổn thất này.

Tôi cảm thấy khá giận dữ. Tôi vẫn đền bù cho tổn thất này nhưng cảm thấy nghẹn trong cổ. Tôi đã không hướng nội.

Cách đây vài ngày, một đồng nghiệp khác làm mất một cái giỏ, có giá gấp đôi đôi giày mà chúng tôi đã phải trả năm ngoái. Lúc đầu cô ấy nhận lỗi về phần mình, nhưng sau đó cô ấy đã thay đổi câu chuyện của mình và trốn tránh trách nhiệm. Một lần nữa, cuối cùng một đồng nghiệp khác và tôi đã phải trả cho tổn thất này. Lần này, tôi không giận giữ nữa mà nghĩ rằng món đồ đó quá đắt để cô ấy có thể tự trả. Cũng không mất mát gì nhiều nếu tôi chia sẻ một ít. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy đã quan tâm quá nhiều đến tiền bạc và rằng cô ấy đang làm điều gì đó xấu cho bản thân, mặc dù cô ấy có thể cảm thấy rằng cô ấy giành được lợi thế. Trong tâm, tôi không muốn mất quá nhiều.

Trên đường về nhà, tôi nghĩ: “Tại sao mình lại luôn gặp phải những chuyện như vậy? Về phần mình, mình vẫn còn có chấp trước nào đó cần phải loại bỏ sao?“ Khi tôi bắt đầu hướng nội, tôi chợt nhận ra chấp trước vào lợi ích cá nhân của mình. Tôi là một người đặt tâm quá nhiều vào tiền bạc. Đây là cơ hội mà Sư phụ đã an bài cho tôi để tôi từ bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân của mình.

Khi tìm ra được chấp trước của bản thân, mọi thứ đột nhiên hợp lý và tôi trở nên minh bạch.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/27/327578.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/9/157745.html

Đăng ngày 25-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share