Bài viết của một học viên Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-4-2016] Sau nhiều lần chồng tôi thuyết phục và thúc giục thì tháng 5 năm 1995 tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp).

Tôi bị bệnh huyết áp cao, bệnh tim, nhồi máu ổ khuyết, suy nhược thần kinh, v.v., và không thể sống một ngày thiếu thuốc. Thậm chí tôi phải nhập viện định kỳ.

Mặc dù tôi đã từng là một bác sĩ y khoa trong nhiều năm, tôi không thể chữa khỏi bệnh của mình. Tôi bắt đầu cảm thấy cuộc đời thật thống khổ.

Khi chồng tôi thấy sức khỏe của dì tôi đã được cải thiện đáng kể như thế nào sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, ông muốn tôi thử tập.

Ngay sau khi bắt đầu tu luyện, sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều. Chẳng bao lâu, tất cả các triệu chứng bệnh tật của tôi đã biến mất không một dấu vết.

1 . Giang Trạch Dân là khởi nguồn của cuộc bức hại

Trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, dì, mẹ chồng tôi, mẹ tôi, em gái tôi, tôi, và khoảng hơn một chục người khác trong gia đình tôi đều tu luyện Pháp Luân Công.

Bất cứ khi nào gặp nhau, chủ đề thảo luận ưa thích của chúng tôi là thể ngộ cá nhân thông qua tu luyện.

Chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau trong phòng khách.

Toàn thể gia đình được hưởng một môi trường vô cùng hòa ái và ôn hòa. Trạng thái của chúng tôi là một ví dụ về “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.”

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại tàn bạo Pháp Luân Công. Môi trường tu luyện của chúng tôi đã bị hủy hoại. Những thành viên gia đình học viên của tôi, từng người một, vì các lý do khác nhau, đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi trở thành người duy nhất trong gia đình “còn cầm cự”.

Tại cơ quan chồng tôi là Bí thư Đảng. Bất cứ điều gì Đảng nói, ông phải thực hiện. Điều đó đã trở thành phương thức hành động của ông qua nhiều năm tham gia hoạt động chính trị.

Chồng tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả các phép màu triển hiện ở hai dì cháu tôi dưới huyền năng của Đại Pháp, nên đã luôn ủng hộ việc tu luyện của tôi. Tuy nhiên, ngay sau khi họ Giang phát động cuộc bức hại, thái độ của chồng tôi lại quay ngược lại.

Ông nói: “Tôi biết Pháp Luân Công là tốt. Nếu Đảng cho phép chúng ta tu luyện, thậm chí tôi cũng sẽ tu luyện. Nhưng Đảng không cho phép bất cứ ai tu luyện, và nếu cô cứ tu luyện, cô đang tìm đến cái chết đấy! ”

2. Đại Pháp đã bảo hộ tôi trong công việc

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã nổi tiếng là hay ‘đau ốm’ với các đồng nghiệp của mình tại bệnh viện. Bệnh cao huyết áp đã khiến tôi bị ngã một lần tại nơi làm việc và tôi đã được đồng nghiệp đưa đến phòng cấp cứu.

Chính những đồng nghiệp này đã đích thân chứng kiến không chỉ cơ thể, mà đạo đức và tâm tính của tôi cũng đề cao sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Vào lúc bắt đầu tu luyện, tôi rất tinh tấn. Tôi sẽ luôn luôn yêu cầu bản thân theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn của Đại Pháp, vì vậy mà tôi luôn nhận được đánh giá cao từ các đồng nghiệp, bệnh nhân, và lãnh đạo.

Giám đốc bệnh viện của chúng tôi đã từng nói với tôi : “Nếu có nhiều nhân viên của chúng ta tu luyện Pháp Luân Công như chị, công việc giám đốc bệnh viện của tôi sẽ thật nhẹ nhàng.”

Đồng nghiệp nói với tôi: “Chúng tôi không thực sự biết Pháp Luân Công rốt cuộc là gì, nhưng nhìn chị, chúng tôi biết Pháp Luân Công là tốt.”

Mọi người ở bệnh viện, từ trên xuống dưới, đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tất cả họ đều muốn bảo vệ tôi, vì vậy không ai từng nghĩ đến việc báo tôi cho chính quyền. Và như vậy, vào lúc bắt đầu cuộc bức hại, không ai động đến tôi.

3. Quan niệm con người hủy hoại sự tu luyện của tôi

Vào tháng 6 năm 2000, kinh văn “Tiến về viên mãn” được công bố. Tôi đã không tĩnh tâm học Pháp, cũng không cố gắng nhận thức nội hàm của Pháp, tôi chỉ bám vào một quan niệm người thường cực đoan: “Tôi muốn tiến về viên mãn”.

Quan niệm này đã đi cùng với tâm tranh đấu và hiển thị của tôi.

Tôi quyết định tham gia vào một buổi luyện công nhóm ngoài trời. Kết quả là, tôi bị bắt và bị đưa tới đồn công an.

Vì thế tôi đã khiến cho bản thân và gia đình bị chỉ trích tới tấp: “Vợ của một lãnh đạo Đảng tu luyện Pháp Luân Công và được hết người này tới người khác trong hàng ngũ của Đảng bảo hộ!”

Tất cả các cấp lãnh đạo đã bị liên đới và nhận được những lời chỉ trích khắc nghiệt. Chồng tôi đã phải đi khắp nơi để xin lỗi.

Tôi đã trở thành một mục tiêu bị giám sát nghiêm ngặt bởi chính quyền.

Vì thế quan niệm người thường và chấp trước đã phá hủy môi trường tu luyện của tôi và nỗi sợ cơn thịnh nộ của chồng đã giữ chân tôi ở nhà.

Chồng tôi tin tôi sẽ ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp và tương lai chính trị của ông, vì vậy ông đã giám sát tôi như diều hâu. Ông không cho tôi có bất kỳ liên lạc qua lại nào với các đồng tu.

Ngay cả khi nhận được những cuộc điện thoại từ bạn bè không phải là học viên hay từ bệnh nhân, ông cũng chất vấn tôi cả nửa ngày. Và, khi tôi từ bệnh viện về nhà muộn, tôi sẽ phải tường thuật đầy đủ cho ông về những gì đã xảy ra.

Ông thậm chí còn hướng dẫn các đồng nghiệp theo dõi sát sao tôi và hành động của tôi.

4. Một khoảnh khắc đáng tiếc trên Quảng trường Thiên An Môn

Cuối năm 2000, tôi nghe nói rằng có học viên Bắc Kinh đang điều phối một cuộc biểu tình lớn ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp tại Quảng trường Thiên An Môn. Tôi không muốn bị bỏ rơi, vì vậy tôi quyết định tham gia cùng họ. Tuy nhiên, khi đến Bắc Kinh, chúng tôi phát hiện ra rằng không có kế hoạch nào như vậy.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và gọi điện cho chồng tôi để ông không phải lo lắng. Tôi cũng nói với ông ấy tôi chỉ muốn tới quảng trường Thiên An Môn vào ngày hôm sau để xem tình hình và sau đó sẽ trở về nhà.

Sáng hôm sau, tôi đến quảng trường Thiên An Môn. Tôi thấy hết nhóm này đến nhóm khác các đệ tử Đại Pháp đang giương các biểu ngữ và hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Sư phụ của chúng tôi bị tấn công vô cớ”!

Cảnh tượng đó thật thù thắng và ấn tượng. Cảm động nhất là một nhóm hai mẹ con, mỗi người giương một biểu ngữ và đồng thanh kêu to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Nước mắt lăn dài trên mặt tôi. Tôi thấy công an vội vàng tới bắt họ và có gì đó hối thúc mạnh mẽ tôi nhanh chóng tham gia vào hàng ngũ các học viên.

Nhưng, tâm sợ hãi và bao biện về việc đã hứa với chồng đã khiến tôi không nhúc nhích nổi một bước.

Trong khi đó, chồng tôi đã lo lắng rằng tôi có thể bị bắt, vì vậy ông đã lái xe suốt đêm tới Bắc Kinh để tìm tôi.

Ông đã đến Quảng trường Thiên An Môn và kịp chứng kiến những gì đã xảy ra. Ông đã không thể kìm nén và thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Họ thực sự là khác thường!”

Khi tôi nghe được những lời từ tâm của ông ấy, tôi đã xấu hổ không nói nên lời.

Tôi biết mình nên là một trong những học viên “khác thường” đó.

5. Cuối cùng tôi đã bước ra chứng thực Pháp

Cuối năm 2012, vì không tu luyện tinh tấn và ở mãi trong trạng thái tiêu trầm, trì trệ, cựu thế lực đã lợi dụng trạng thái của tôi và cuối cùng tôi biểu lộ ra ngoài các triệu chứng nghiêm trọng của nghiệp bệnh.

Tôi đã ho ra máu và sụt rất nhiều cân. Theo chẩn đoán chuyên môn của tôi thì có thể tôi bị ung thư phổi.

Khi ý niệm đó xuất hiện trong ý thức của tôi, tôi phủ nhận nó ngay lập tức, nhưng ý niệm đó đã bám chặt lấy tôi và tình trạng của tôi trở nên càng ngày càng tệ.

Khi cố gắng học Pháp, tôi cảm thấy buồn ngủ. Khi phát chính niệm, tâm của tôi không tịnh. Khi luyện các bài công pháp, thỉnh thoảng tôi rơi trạng vào trạng thái mê mờ.

Một ngày vào tháng 10 năm 2013, tôi lại trở nên buồn ngủ khi học Pháp. Tôi đã không kiểm soát được và cuốn sách của tôi thực sự rơi ra khỏi tay tôi xuống sàn nhà.

Tôi cảm thấy rất thất vọng. Tôi òa khóc trong tuyệt vọng.

“Nếu tiếp tục như thế này, mình sẽ chết mất. Mặc dù mình sống hay chết là một vấn đề nhỏ, nhưng cái chết của mình sẽ gây ra tác động phụ diện đối với Đại Pháp. Chỉ Sư phụ có thể giúp mình. Chỉ Đại Pháp mới có thể cứu mình. Mình phải ra ngoài giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Mình phải ra ngoài và phối hợp với các học viên khác … ”

Chồng tôi nhận ra rằng ông không có cách nào để cản trở tôi nữa. Ông rất tức giận nhưng cuối cùng tuyên bố: “Cô cứ làm bất cứ điều gì mà cô muốn làm, nhưng nếu cô bị bắt giam, đừng nghĩ rằng tôi sẽ đến và đưa cô ra ngoài.”

6. Đồng hóa với Pháp

Các học viên biết rằng tôi đã sẵn sàng bước ra, tất cả họ đều vui mừng cho tôi. Một học viên mời tôi đến nhà cô học Pháp chung.

Nhờ học Pháp cường độ cao, trạng thái của tôi được cải thiện đáng kể. Khi đọc Pháp, những lỗi tôi từng mắc liên tục, thêm một từ ở đây hoặc bớt một từ ở kia, đã dần dần ít gặp hơn.

Tôi cũng có thể học Pháp ở nhà với tâm hòa ái. Tôi lại có thể tập trung trong khi phát chính niệm. Các giả tướng nghiệp bệnh của tôi cũng vì thế mà dần dần tiêu tan.

Khi các đồng tu lần đầu tiên đưa tôi đi cùng để phát các tài liệu Đại Pháp, tâm sợ hãi của tôi vẫn còn khá mạnh.

Ở nhà, khi tôi gọi điện thoại giảng chân tướng, tôi sẽ thực hiện lén lút sau lưng chồng mình.

Một ngày nọ, Sư phụ đã dùng chồng tôi để điểm hóa cho tôi.

Chồng tôi nói với tôi: “Cô muốn gọi điện thoại? Tại sao cô không gọi một cách cởi mở và tự tin? Cô sợ cái gì chứ? Đừng làm bất cứ điều gì lén lút như một tên trộm. ”

Ông ấy đã đúng. Khi chúng ta ra ngoài giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, chúng ta nên cảm thấy tự tin với chính mình.

Đồng hóa với Pháp, chính niệm của tôi dần dần trở nên mạnh hơn.

Một lần, tôi đã lên kế hoạch phát đĩa CD Đại Pháp cùng với một học viên khác. Đến lúc đó, học viên phải làm một việc quan trọng, và đã để tôi lại một mình.

Tôi trở nên do dự, và tự hỏi: “Mình có thể tự làm việc này không? Có tất cả 20 đĩa CD … ”

Ngay khi ý niệm này xuất ra, ngay lập tức tôi tự nhủ: “Được, mình có thể. Mình có Đại Pháp và Sư phụ. Chắc chắn là mình làm được.”

Ngay lúc đó, tôi cầu xin Sư phụ gia trì, và phát hết chỗ đĩa CD dễ dàng hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi.

Tôi cảm thấy như mọi người đang chờ đợi, vì vậy họ không chỉ chấp nhận các đĩa CD một cách vui vẻ nhất mà còn nhiều lần cảm ơn tôi.

Tôi cũng liên tục cảm tạ Sư phụ từ sâu trong tâm.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài tất cả mọi việc, và tất cả những gì chúng ta cần phải làm là làm những gì chúng ta phải làm và nói những gì chúng ta cần phải nói, và Sư phụ sẽ cấp vinh dự và uy đức cho chúng ta.

Một ngày, tôi đã tới giảng chân tướng cho một người bạn. Khi tôi đến cầu thang thứ hai, tôi bị ho và thở dốc. Ngay lúc đó tôi nhận ra tà ác đang cố gắng can nhiễu.

Tôi cầu xin với Sư phụ trong tâm. “Cầu xin Sư phụ giúp con. Con không thể đi như thế này để cứu người ”.

Ngay lúc đó tôi cảm thấy khá hơn. Thực tế, tôi đã nói chuyện với bạn mình trong hơn một giờ đồng hồ mà không ho chút nào cả.

Đó thực sự như Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời

(Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)

7. Chọn con đường trở thành Thần

Sau khi bài “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015 ” được công bố, tôi biết rằng Sư phụ đang bảo chúng ta đi kiện hình sự Giang Trạch Dân, và nhận ra rằng Chính Pháp đã bước sang một hình thế mới và chúng ta phải theo kịp với tiến trình đó.

Ngay lập tức nhóm học Pháp nhỏ của chúng tôi đã được huy động. Tháng 6 năm 2015, mỗi người chúng tôi đã gửi đơn kiện cựu độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân, vì thế từng người đã nhận được thông báo tiếp nhận hồ sơ khiếu kiện.

Lúc đầu, tôi không có can đảm để cho chồng tôi biết về những gì tôi đã làm. Nhưng, sau khi đơn kiện của tôi được gửi đi, Sư phụ đã gỡ bỏ các nhân tố sợ hãi trong trường không gian của tôi và tôi đã lấy lại can đảm.

Vào tháng 8 năm đó, Văn phòng Hưu trí đến tìm chồng tôi.

Chồng tôi hỏi tôi: “Lần này cô đã làm gì đấy?”

Tôi dũng cảm và trung thực nói với ông: “Tôi đã kiện Giang Trạch Dân!”

Chồng tôi suýt nổi nóng, nhưng ông đã làm chủ được mình.

Thay vào đó, ông nói: “Cô giỏi thật. Càng ngày cô càng trở nên giỏi hơn và và táo bạo hơn. ”

Đúng. Tôi dám kiện Giang. Điều gì mà tôi không dám làm chứ? Tôi cảm thấy mình đã thực sự bước ra. Tôi phải bước ra khỏi con người, và trở thành Thần.

Tôi biết chắc chắn rằng, so với các học viên tinh tấn hơn, tôi còn một chặng đường dài để đi. Nhưng tâm tôi tràn đầy hy vọng.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện là gốc rễ, cứu người là trách nhiệm của chư vị, hai điều ấy đều cần làm cho tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Tôi sẽ ghi nhớ kỹ những lời giảng của Sư phụ. Tôi sẽ theo sát tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, làm tốt ba việc, và nắm bắt mọi cơ hội cứu người, để theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/27/157583.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/14/326562.html

Đăng ngày 18-07-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share