Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-5-2016] Tôi từng là một người lạc lối, đã làm rất nhiều điều xấu và thậm chí đã từng bị kết án tù. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và thay đổi hoàn toàn cuộc đời của tôi. Tuy chỉ mới học hết lớp bốn, nhưng tôi đã có thể tự học vẽ, viết chữ thư pháp Trung Hoa và điêu khắc. Hiện các tác phẩm hội họa của tôi được mọi người trả giá cao.

Mọi người đã nhìn thấy được vẻ đẹp và sức mạnh của Đại Pháp qua những thay đổi ở tôi.

Được Đại Pháp cứu

Cách đây 20 năm tôi có rất nhiều thói xấu như: uống bia rượu, hút thuốc, cờ bạc và trai gái. Vì tôi biết võ thuật nên bọn tội phạm đã kết thân với tôi. Tôi đã làm rất nhiều điều xấu, nên không ai trong khu phố dám đối đầu với tôi.

Những thói quen xấu của tôi đã làm hại tôi. Hút thuốc làm hại phổi của tôi. Có một lần tôi bị tai nạn xe máy vì đã uống quá nhiều. Vì sức khỏe và an toàn cho bản thân, tôi đã thử rất nhiều phương pháp để bỏ thuốc và bia rượu gồm cả nghiên cứu về Phật giáo lẫn Kitô giáo, nhưng cũng không bỏ được.

Sau đó, tôi bị kết án vài năm tù vì đánh người gây thương tích. Đầu tiên tôi bị giam trong một trại tạm giam. Một đêm nọ, tôi bất chợt nhận ra rằng mình bẩn thỉu và muốn được tẩy tịnh bản thân. Đột nhiên, tôi cảm thấy như thể có một dòng nước đổ thẳng từ đỉnh đầu đến chân. “Dòng nước” chảy xuống, tẩy tịnh toàn thân tôi từ trong ra ngoài, tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng. Khi ấy, tôi đã mong mỏi được trở thành một người tốt và trong sạch.

Sau đó vài ngày, tôi được thả khỏi trại tạm giam. Tôi đã không phải thi hành án tù.

Tôi đến thăm cha mình, ông làm gác cổng cho một công trường xây dựng. Tôi thấy trong nhà của ông có một cuốn sách. Cuốn sách tên là Chuyển Pháp Luân. Tôi ngẫu nhiên mở cuốn sách ra. Đến Bài giảng thứ Bảy, phần nói về bỏ thuốc lá và bia rượu:

“Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được.” (Vấn đề ăn thịt, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ: “Tôi muốn tu luyện. Tôi thực sự muốn tu luyện.” Kỳ lạ thay, trên đường về nhà, tôi không thể chịu nổi mùi khói thuốc của người khác nữa. Tôi ngừng hút thuốc. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp kể từ đó. Trong một thời gian ngắn, tôi đã bỏ được tất cả những thói quen xấu của mình.

Một số người bạn tội phạm của tôi đã mời tôi đi thu “tiền bảo kê” từ những người chủ tiệm và những người bán hàng rong cùng họ. Những người khác thì mời tôi tham gia cho vay nặng lãi. Tôi cảm thấy rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên làm mọi thứ một cách công khai và tránh xa khỏi những công việc kinh doanh mờ ám. Vì thế tôi đã từ chối và ngừng liên lạc với họ.

Sau đó, tôi đi đến một công trình xây dựng và bắt đầu làm một người lao động phổ thông. Sau đó tôi thử làm tài xế. Tôi cũng bắt đầu kinh doanh riêng, nhưng không thành.

Học vẽ tranh

Sau khi làm ăn thất bại, tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng: “Tại sao mình không thử vẽ tranh? Chi phí cho công việc này không nhiều, chỉ vài tờ giấy, cọ và sơn.”

Nhưng ngay khi mới bắt đầu, tôi nhận ra rằng nó không dễ dàng chút nào. Sau đó, tôi cẩn thận học lại bài “Giảng Pháp tại Buổi họp Sáng tác và Nghiên cứu Mỹ thuật” của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện ấy, chư vị nguyên lai là đang ‘tu chính’ bản thân mình, tu bỏ đi hết thảy những gì bất hảo. Chư vị ở đâu cũng cần phải làm người tốt, như vậy trong lĩnh vực nghệ thuật chư vị cũng phải làm người tốt, trong tác phẩm của chư vị cũng phải biểu hiện tốt đẹp, biểu hiện ‘chính’, biểu hiện thuần, biểu hiện Thiện, biểu hiện quang minh.”

Tôi hiểu được rằng tầm quan trọng của sáng tác mỹ thuật nó không chỉ là việc tu luyện cá nhân của một người, mà còn là cho toàn thể nhân loại. Tôi bắt đầu thấy cục diện hỗn loạn trong giới mỹ thuật Trung Quốc ngày nay: tham nhũng, sao chép, truy cầu tình dục, chạy theo tiền bạc, danh vọng, và cả những thứ khác nữa. Nói chung, các tiêu chuẩn đạo đức đã trượt dốc nghiêm trọng.

Tôi nhớ lại những lời của Sư phụ:

“Như vậy những thứ của cái gọi là nghệ thuật hiện đại ấy thông thường không tốt lắm, vì nó không chỉ có hại cho người vẽ tranh, mà đối với khán giả cũng có phương hại về tâm lý, đối với quan niệm đạo đức của con người cũng gây tác dụng phá hoại nghiêm trọng.” (Giảng Pháp tại Buổi họp Sáng tác và Nghiên cứu Mỹ thuật)

Tôi nhận ra rằng sứ mệnh của mình là mang đến những điều ngay chính và các phương thức truyền thống.

Những tác phẩm của tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu sử dụng những màu sắc dường như để truyền đạt sự tinh khiết, những thông điệp tích cực. Vợ tôi nói: “Dường như các bức tranh của anh phát ra ánh sáng!”

Nâng cao kỹ năng

Tôi biết rằng mình cần phải nâng cao kỹ năng. Thần Vận đã trở thành một công ty biểu diễn nghệ thuật đẳng cấp thế giới không chỉ nhờ vào sức mạnh của Thần mà còn nhờ vào những người biểu diễn đã dày công khổ luyện. Tôi biết được rằng mình nên làm gì.

Tôi đã tìm một giáo sư mỹ thuật nổi tiếng trên mạng và bắt đầu sao chép những bức họa của ông ấy để học các kỹ năng nâng cao.

Sau một thời gian, tôi tự nhủ: “Nếu mình có thể trực tiếp học được từ vị giáo sư này vào năm sau thì thật là tuyệt.” Nhưng tôi cũng không hy vọng nhiều lắm vì ông ấy là một họa sỹ nổi tiếng tầm cỡ quốc gia và không dễ tiếp cận.

Thật ngạc nhiên, giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực. Chính xác một năm sau đó, tôi đã trực tiếp được gặp vị giáo sư này.

Ông ấy thích tôi và thậm chí còn mời tôi ở lại nhà của ông ở Bắc Kinh trong một tuần. Trong thời gian đó, ông đã dạy tôi rất nhiều kỹ năng. Các tác phẩm của tôi đã thật sự được cải thiện.

Đồng thời, tôi cũng nói chuyện với ông về Pháp Luân Đại Pháp. Trước đây, ông đã từng luyện các môn khí công khác. Ông đã ngạc nhiên khi thấy tôi có thể ngồi song bàn một lúc lâu. Ông nhận xét: “Môn tu luyện của cậu thật là mạnh mẽ!”

Để khuyến khích tôi, vợ tôi đã mở một phòng tranh nhỏ để bán các tác phẩm của tôi. Trong tháng đầu tiên, cô ấy đã bán được một bức tranh với giá 700 tệ (khoảng 110 đô-la Mỹ). Một năm sau, cô ấy đã mở rộng phòng tranh từ 24 mét vuông sang rộng gấp bốn lần.

Các bức tranh của tôi thường mô tả các ngọn núi, nước và mây, mô tả những điều tuyệt vời trong cuộc sống. Mọi người thường cảm thấy thoải mái bởi điều họ nhìn thấy. Đó là vì những bức tranh của tôi cho thấy được cảnh giới của một người tu luyện, phía chân chính và tươi đẹp của thế giới.

Mọi người đều sẵn sàng trả 4.000 nhân dân tệ để mua một bức tranh. Một bức tranh dài khoảng 2,7 mét được bán với giá hơn 20.000 nhân dân tệ. Chủ một xưởng rượu người Canada đã mua một số lượng lớn tranh của tôi và dùng chúng để trang trí cho trụ sở chính của công ty ông ở Canada.

Một vài điều thú vị xảy ra. Hiệp hội nghệ thuật địa phương đã tổ chức một buổi triển lãm tranh và bức tranh của tôi được treo trên bức tường trung tâm. Có một quan chức cao cấp tham dự lễ khai mạc rất thích nó nên đã mang nó theo cùng ông ấy. Sau đó nhân viên triển lãm đã đến gặp tôi để mua một bức tranh tương tự để họ có thể thương thảo với vị quan chức kia để lấy lại bức tranh gốc cho buổi triển lãm.

Kỹ năng thư pháp của tôi cũng cải thiện.

Lúc đầu, khi viết thư pháp, tôi không thể giữ cho các chữ nằm thẳng hàng. Tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ ơi, xin hãy giữ cho các chữ của con được thẳng hàng.” Kể từ đó tôi đã có thể giữ cho chữ được thẳng hàng.

Cái dấu triện của tôi có khắc chữ Pháp Luân Đại Pháp Hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo“ đã được đăng trên Minh Huệ. Các bức thư pháp về “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” của tôi cũng vậy.

Chứng thực Đại Pháp bằng trải nghiệm của mình

Trong quá khứ, mọi người đều biết rằng tôi là một người khó gần và đều tránh xa tôi. Nhưng hiện nay mọi thứ đã khác. Nhiều người trong làng tôi đã đến thăm tôi khi họ đến thành phố. Họ cũng mang rất nhiều quà cho tôi và mời tôi dùng bữa trưa.

Tôi bị bắt và kết án tù vài năm vì đến Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện đòi công bằng cho Pháp Luân Công. Khi ấy, có vài người trong làng đã không hiểu: “Tại sao những người tu luyện Đại Pháp phải chịu những khổ nạn như vậy?”

Nhiều năm qua đi, tôi đã có thể giúp họ thay đổi quan niệm về Đại Pháp. Hiện họ đã nghĩ rằng: “Một người tốt như vậy sao lại bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tra tấn dã man đến vậy. ĐCSTQ thật là tà ác!”

Tôi bắt đầu hiểu được rằng, vì thế giới của một người tu luyện là một nơi tuyệt vời, cuộc sống của người đó trong thế giới con người cũng trở nên tuyệt vời. Vì thế là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên khắc họa vẻ đẹp của Đại Pháp và loại bỏ bất kỳ an bài nào của tà ác khiến tôi trở nên nghèo và khốn khổ.

Gần đây, tôi đã vẽ xong một bức tranh lớn, dài 4,6 mét, có tựa đề “phản bổn quy chân.” Nó cho thấy một nơi thanh bình, đẹp đẽ với nhiều ngọn núi đứng trên biển, các đỉnh núi được bao phủ bởi những đám mây. Một tòa tháp trên đỉnh núi cao nhất phát sáng ra nhiều hướng, đại diện cho Đại Pháp của Sư phụ đang chỉ dẫn cho mọi người. Nhiều con thuyền, với ngụ ý rằng chúng đang chở những người tu luyện, đang chèo vào bờ. Một số đã cập bến và một số vẫn còn ở ngoài biển.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/17/327728.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/22/157111.html

Đăng ngày 3-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share