Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-4-2016] Gần đây khi đọc một bài chia sẻ, tôi đột nhiên chú ý tới cụm từ “chấp trước vào tình với các đồng tu.” Khi nghĩ về một số khảo nghiệm mà trước đây mình đã không làm tốt, tôi nhận ra rằng mình cũng có chấp trước vào tình với các đồng tu.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trước năm 1999. Lúc đó, khi chúng tôi đọc câu thơ:

“Tỷ học tỷ tu”

(Thực tu, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“So sánh việc học và việc tu với nhau,”

Chúng tôi đã so sánh để xem ai là người có thể ngồi song bàn lâu nhất, ai luyện công nhiều lần trong một ngày, ai đọc được nhiều bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, ai nhớ được nhiều đoạn Pháp hay ai chép được nhiều đoạn Pháp trong Chuyển Pháp Luân.

Tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại bất ngờ xảy đến, tôi đã khuyên các học viên đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp, nhưng không ai trong số họ đồng ý đi cùng tôi. Thậm chí có nhiều người còn nói rằng tôi “không lý trí”, “không phù hợp với trạng thái của người thường” hoặc “đang phá hoại Pháp.”

Tôi cảm thấy hoang mang, vì tôi nghĩ rằng họ là những học viên [tu luyện] tốt hơn mình. Họ tinh tấn luyện công nhiều giờ mỗi ngày cũng như hướng dẫn các bài công pháp tại điểm luyện công một cách không mệt mỏi và tận dụng mọi thời gian để học Pháp. Tôi thực sự khâm phục họ.

Mặc dù tôi thấy mình không tinh tấn bằng họ, nhưng tôi là người duy nhất đề nghị lên Bắc Kinh. Tôi bỗng cảm thấy đơn độc và mất niềm tin vào bản thân mình.

Đây chỉ là những khảo nghiệm ban đầu đối với đức tin của tôi.

Một vài học viên đã bị tẩy não và bắt đầu giúp đỡ đảng cộng sản bức hại các đồng tu [khác]. Một số người đã dừng tu luyện. Một số bị mắc các bệnh nặng còn một số người đã qua đời. Một vài người bị thiệt mạng trong các vụ tai nạn. Một số khác thì bị suy sụp tinh thần.

Tôi bị vướng trong chấp trước vào tình với các đồng tu và quên mất lời dạy của Sư phụ:

“Tu luyện là tu chính mình” (Một đòn nặng, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trong một thời gian dài, tôi đã để quan niệm người thường chi phối bản thân và đức tin của tôi đối với Đại Pháp bị dao động. Tôi đã học được một bài học cay đắng.

Tôi đã đọc đoạn Pháp này nhiều nhưng không ngộ được gì. Sau khi nhận ra chấp trước vào tình của mình, tôi bỗng nhiên minh bạch.

“…bản thân cần phải qua tu luyện mà tu phần mà chư vị cần phải tu, gánh chịu một chút những gì chư vị cần phải gánh chịu. Đối với chư vị mà nói thì không có nguy hiểm gì, nhưng chư vị cần nhận thức được tu luyện là gì, tu luyện như thế nào. Trong tu luyện là có chỗ lĩnh ngộ, là có đề cao, ấy mới là tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)

Tôi cũng nhận ra rằng mình đã không thực tu. Tôi chỉ đơn thuần luyện các bài công pháp bởi vì tôi cảm thấy mình có rất ít sự lĩnh hội cũng như sự đề cao mới.

Ngay sau khi buông bỏ được chấp trước này, tôi thấy mình có thêm từ bi và cái tình ít đi. Khi có người kể với tôi về một học viên đã làm rất tốt trong việc chứng thực Pháp bằng cách phát tờ rơi hoặc nói chuyện với một số người và giúp họ thoái Đảng, tôi tôn trọng học viên đó nhưng tôi sẽ không mù quáng ngưỡng mộ hay đi theo họ.

Tôi sẽ tiếp tục chứng thực Pháp theo cách của mình và không ngừng đề cao tâm tính.

Tôi sẽ hướng nội và đối chiếu mọi thứ với Pháp, chứ không phải [đối chiếu] với học viên khác. Bất cứ chấp trước vào tình nào đều có thể rất nguy hiểm.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/3/326128.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/17/157444.html

Đăng ngày 28-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share