Bài viết của Minh Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 28-3-2016] Tu luyện được 23 năm, tôi được xem là một học viên lâu năm nhưng trong nhiều năm tôi đã không làm tốt việc thực tu và hướng nội. Tôi thường lấy lý do bận rộn với công việc và trì hoãn việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Kết quả, tôi gặp rất nhiều can nhiễu dẫn đến năm 2013 tôi đã bị thất nghiệp.

Tôi mất gần hai năm để tìm một công việc khác. Trong hai năm đó, tôi đã phải vật lộn trong sự thất vọng. Cũng tại thời điểm đó, tôi dần học được cách hướng nội. Cuối cùng, với sự an bài của Sư phụ, tôi đã tìm được một công việc phù hợp.

Dưới đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi trong hai năm qua.

Cảm giác chịu thiệt

Mùa hè năm 2013, tôi mất việc sau khi tôi phát hiện ra người giám sát của tôi đã lấy tiền của công ty. Cô ấy lo sợ một ngày nào đó tôi sẽ vạch trần cô ấy nên đã lợi dụng sự ảnh hưởng của mình để bãi bỏ vai trò của tôi trong công ty.

Tôi rời công ty trong sự oán giận. Tôi muốn tìm một công ty tốt hơn với mức lương cao nhưng công ty mà tôi tìm được không tốt lắm và tôi đã nghỉ việc trong vòng chưa đầy năm tháng.

Là một phụ nữ chưa lập gia đình đang ở độ tuổi 40, tôi đối mặt với nhiều khó khăn khi đi tìm việc vì nền kinh tế Trung Quốc đang xuống dốc tại thời điểm năm 2014 và các công ty đều kén chọn hơn khi tuyển dụng.

Trong vòng một năm, tôi đã trải qua nhiều cuộc phỏng vấn và gặp nhiều kiểu người, có người đặt câu hỏi, có người nhiếc móc và thậm chí đôi lúc còn quấy rối tình dục.

Khi học Pháp nhiều hơn, tôi có thể kiểm soát bản thân để không bị họ làm động tâm. Tuy nhiên, tôi không biết làm gì ngoài việc nhìn ảnh Sư phụ mỗi lần trước khi học Pháp và nói: “Thưa Sư phụ, con rốt cuộc là đang tụt hậu ở điểm nào?”

Trong một vài lần phỏng vấn, tôi không vượt qua vòng cuối cùng và nhận được rất nhiều lý do. Một vài lần, công ty tuyển dụng từ chối tôi mà thậm chí còn không thể đưa ra bất kỳ lý do gì.

Một ngày, tôi cảm thấy mình sắp suy sụp (về tinh thần) nên đã lái xe tới một khu vực thưa thớt người và khóc rất thương tâm.

Hướng nội

Mùa đông năm ngoái, một người đồng nghiệp cũ đã mời tôi đi ăn. Tôi nói với anh ấy lý do tôi phải rời công ty và hỏi anh ấy: “Anh có nghĩ tôi đã sai không?”

“Có, chị đã sai!” Điều này thật bất ngờ vì tôi nghĩ anh ấy sẽ ủng hộ tôi.

Anh ấy tiếp tục: “Tôi cảm thấy sự bất bình của chị đối với người giám sát. Mặc dù chị nói rằng chị đã tha thứ cho cô ấy, nhưng tâm chị vẫn chưa buông xuống được. Chị vẫn nghĩ rằng cô ấy đã gây ra tình trạng hiện nay của chị. Nếu một ngày chị có thể trả lời câu hỏi: ‘Cô ấy là ai?’ với ngữ điệu như thể đang nhận xét về một người qua đường khi có ai đó nhắc đến tên cô ấy, thì khi đó chị mới thực sự bỏ qua được chuyện đó.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy và biết rằng Sư phụ đang dùng miệng của anh để điểm hóa cho tôi. Trước khi gặp người đồng nghiệp này, tôi đã học bài giảng “Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014” gần đây của Sư phụ:

“Chư vị có cái tâm đó, thì tâm của chư vị mới động; chư vị không có cái tâm đó, thì tựa như gió thoảng qua, chư vị căn bản không cảm giác. Có người nói rằng chư vị sắp sát nhân phóng hoả, chư vị nghe xong cảm thấy quá thú vị rồi, (Sư phụ cười) ‘có thể vậy sao?’ Cười nhẹ một cái là xong. Hoàn toàn không coi đó vào đâu, là vì chư vị không có cái tâm đó, lời nói kia không động chư vị được. Không có cái tâm đó, đụng không tới chư vị. Nếu tâm chư vị động, thì nói lên rằng chư vị là có! Trong tâm chư vị xác thực rất bất bình, thì thuyết minh rằng những thứ ấy ở đó không nhỏ đâu. (vỗ tay) Đó chẳng phải nên tu sao?”

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: “Có phải có một tâm chấp trước mà tôi phải loại bỏ đã gây ra rất nhiều khó khăn cho tôi trong việc tìm việc làm? Còn điều gì tôi vẫn chưa vứt bỏ được? Nếu không, tại sao tôi lại không thể cười nhẹ một cái?”

Sư phụ đã dùng miệng của đồng nghiệp cũ kia để điểm hóa cho tôi: Chính thái độ của tôi là nguyên nhân dẫn đến việc tôi liên tục không vượt qua các cuộc phỏng vấn.

Trong suốt một năm, tôi đã dựa trên quan niệm của người thường để đánh giá đúng sai và nghĩ rằng tôi bị đối xử bất công vì duy hộ công lý. Thực tế, đối với một người tu luyện, thì đúng sai trong xã hội người thường không quan trọng. Vấn đề chính là việc vứt bỏ chấp trước, điều đã khiến tôi liên tục không vượt qua khảo nghiệm này. Tôi đã không vui khi biết tin người giám sát của tôi được bổ nhiệm sang văn phòng ở nước ngoài; vị trí của tôi được trả lại và một người mới được tuyển vào; họ hàng của tôi đã hả hê trước tình trạng thất nghiệp của tôi.

Tôi phẫn nộ và than phiền rằng “những người xấu” đó đang tận hưởng cuộc sống trong khi tôi thất nghiệp và phải chạy khắp nơi tìm việc làm. “Tại sao họ không bị quả báo?” Suy nghĩ đó thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi.

Tôi hướng nội và nhận thấy những suy nghĩ này là do tâm chấp trước vào danh và lợi của tôi, tâm tranh đấu và tính kiêu căng tự phụ – tìm những công ty thuộc tốp 500 công ty trên thế giới; mong muốn tìm được công việc và công ty trả lương cao hơn; tránh gặp mặt những đồng nghiệp cũ. Hơn nữa, tôi có tâm tật đố rất mạnh – tôi vô cùng “đau đớn” khi thấy ai đó mà tôi xem thường lại có được công việc mà tôi muốn.

Tôi nghĩ mình đã luôn tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn trong hơn 20 năm qua. Tuy nhiên, khi gặp khổ nạn, những gì tôi thể hiện lại không hơn một người thường chút nào. Tôi cứ ôm giữ mãi quan niệm của mình và không vứt bỏ các tâm chấp trước này.

Tôi tự nhủ rằng tôi phải vứt bỏ những chấp trước này, nhưng chúng đã nổi lên mà tôi không kiểm soát được. Tôi cố gắng học Pháp, nhưng không thể. Lúc đó, bài thơ “Khứ Chấp” trong Hồng Ngâm II đã vang lên trong đầu tôi:

“Cát xả phi tự kỷ

Đô thị mê trung si”

(Khứ chấp – Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Thứ bị cắt bỏ không phải chính mình

Mà đều là cái si trong mê”

Tôi đã xin Sư phụ giúp tôi gỡ bỏ những chấp trước đó cho tôi.

Mọi thứ đều là do Sư phụ ban cho

Sư phụ đã dùng nhiều cách và phương pháp khác nhau để điểm hóa cho tôi mỗi khi tôi gặp khổ nạn. Từ năm 2013, tôi thấy nhiều học viên chia sẻ kinh nghiệm về việc học thuộc Pháp trên trang web Minh Huệ. Tôi vô cùng xúc động và cũng cố gắng học thuộc, nhưng không thể. Cuối cùng, tôi quyết tâm học thuộc Chuyển Pháp Luân sau khi chứng kiến thậm chí cả những học viên lớn tuổi cũng đã học thuộc được cuốn sách.

Cuối tháng 5 năm 2014, tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân và mất một năm để học thuộc bởi vì tôi gặp rất nhiều can nhiễu, như nghiệp bệnh, trong suốt quá trình. Khi tôi sắp học thuộc xong cuốn sách, tôi nói với mẹ tôi rằng: “Con có thể cảm thấy con sẽ sớm tìm được một công việc.” Quả đúng như vậy, một tháng sau tôi bắt đầu đi làm.

Công việc của tôi vô cùng lý tưởng. Nhiều bạn bè của tôi là những nhà tuyển dụng cảm thấy rằng thật là kỳ diệu khi tôi có thể tìm được công việc này trong tình hình kinh tế khó khăn như vậy. Tất cả các công ty mà trước đó tôi cho là tốt đều đang cắt giảm nhân lực trong năm này.

Tôi biết công việc mới này của tôi là do Sư phụ an bài.

Trong 20 năm làm việc, tôi đã đổi việc bốn đến năm lần và chuyển đổi chuyên môn ba lần. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến tiền lương của tôi và tôi vẫn tiếp tục được trả lương cao hơn khi tôi chuyển sang công ty khác. Tôi luôn luôn nghĩ rằng đó là do hiệu suất làm việc và kinh nghiệm trước đây của tôi đã giúp tôi có được công việc tốt.

Thực tế, trước đó Sư phụ đã giảng vấn đề này trong Chuyển Pháp Luân:

“Với sinh mệnh trên tầng cao hơn mà xét, rằng sự phát triển của xã hội nhân loại, chẳng qua chỉ là sự phát triển chiểu theo quy luật phát triển đặc định mà thôi; do đó [về việc] người ta trong đời làm gì, họ có thể không an bài cho chư vị chiểu theo bản sự của chư vị. Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì. Chư vị thấy rằng vị kia làm gì cũng không nên, [nhưng] đức của vị ấy lớn, [thì] vị ấy làm đại quan, phát đại tài. Người thường không nhìn thấy điểm này, họ cứ cho rằng bản thân họ cần phải làm chính những gì bản thân cần làm. Do vậy họ một đời tranh đấu ngược xuôi; cái tâm ấy bị tổn thương rất lớn, cảm thấy thật khổ, thật mệt, luôn bất bình trong tâm.”(Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù tôi đã đọc đoạn Pháp này, nhưng trong nhiều năm tôi vẫn không thay đổi những quan niệm người thường của mình, bao gồm cả tâm tật đố và sự bất bình đối với người giám sát cũ của tôi. Thực ra, cuộc đời của một người thường dựa trên quan hệ nhân duyên. Tôi đã chấp trước vào những quan niệm người thường và không tu luyện bản thân.

Nhìn lại bản thân, không phải mọi thứ tôi có đều do Sư phụ ban cho hay sao? Trong đó bao gồm cả các kỹ năng nghề nghiệp. Nhìn lại những năm tháng làm việc của mình, [tôi thấy] Sư phụ đã an bài từng bước một.

Tuy nhiên, quá trình tìm việc lần này không thuận lợi. Tôi tiếp tục học thuộc Pháp, hướng nội và tìm ra nhiều chấp trước. Trong suốt thời gian này, tôi thể ngộ rằng tu luyện là nghiêm túc và khó khăn.

Bên cạnh đó, tôi muốn chia sẻ một kinh nghiệm khác của mình.

Một lần tôi tới Thiên Tân phỏng vấn. Tôi có cảm giác bất an về nơi đó sau khi trở về nhà và thậm chí còn nổi da gà. Do đó tôi quyết định không tiếp tục phỏng vấn. Nhiều bạn bè chê trách tôi vì đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Ngày 12 tháng 8 năm 2015, một vụ nổ lớn đã xảy ra ở Thiên Tân. Tôi thấy công ty mà tôi đã từng ứng tuyển chỉ cách nơi xảy ra vụ nổ 1000m và ký túc xá của công ty cũng rất gần chỗ đó.

Điều này một lần nữa lại thức tỉnh tôi. Sư phụ đã an bài từng bước từng bước cho tôi, nhưng tôi vẫn còn mê đắm trong xã hội người thường.

Tôi phải tín Sư tín Pháp và tinh tấn trên con đường tu luyện chân chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/28/325935.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/11/156236.html

Đăng ngày 3-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share