Bài viết một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-2-2016] Tôi hiện 93 tuổi, sinh ra và lớn lên ở nông trại, và chỉ học hết lớp ba. Tôi đã trồng cây ăn quả trong nhiều thập kỷ.

Vì thế, tôi trở thành một người khá nổi tiếng trong giới trồng cây ăn quả ở ba tỉnh đông bắc Trung Quốc. Tôi cũng đã nhiều lần thuyết giảng cho hàng nghìn người và còn được bình chọn là công nhân kiểu mẫu của tỉnh, thành phố, quận và huyện.

Mặc dù giành được sự kính trọng của nhiều người ở khắp nơi, nhưng tôi cũng có tính khí xấu thể hiện ra hết lần này đến lần khác ở nhà cũng như trong vườn cây ăn quả của mình.

May mắn thay, vào năm 1994, tôi có được một cuốn sách Pháp Luân Công. Cuốn sách đã dẫn tôi đến với pháp môn Pháp Luân Đại Pháp, giúp tôi nhận ra nhiều thiếu sót của mình và giúp tôi hiểu được rằng Chân–Thiện–Nhẫn là tiêu chuẩn cho cuộc sống của chúng ta.

Đến nay, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm. Tôi xin viết ra một số trải nghiệm để gửi đến Sư phụ và chia sẻ cùng các đồng tu.

Trân quý cơ hội tu luyện

Chính cháu trai của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi vào mùa thu năm 1994 khi tôi đến thăm cháu. Hôm đó, tôi đã về nhà với cuốn sách Pháp Luân Công. Tôi đã đọc cuốn sách suốt đêm, kinh ngạc trước mỗi lời giảng và cảm thấy cuốn sách thật sự tuyệt vời.

Ngày hôm sau, tôi đến thành phố Trường Xuân để thăm cháu tôi một lần nữa. Cháu đưa tôi đến một tiệm sách và tôi đã mua thêm 10 cuốn Pháp Luân Công nữa.

Khi trở về nhà, tôi đã đưa một cuốn cho cô cháu gái của anh trai tôi. Sau đó, tôi tiếp tục chia sẻ môn tu luyện này với gia đình, bạn bè và hàng xóm trong ngôi làng của tôi. Không lâu sau, tôi đã tặng hết số sách trên. Vì thế tôi đã quay lại thành phố Trường Xuân vài lần để mua thêm.

Năm 1997, hơn 40 người trong làng của tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Sau đó, chúng tôi lập ra một nhóm học Pháp và bắt đầu đọc cuốn sách và luyện các bài công pháp cùng nhau.

Vào mùa xuân và mùa thu, khi công việc đồng áng trở nên bận rộn, chúng tôi sẽ thức dậy sớm để luyện công, lưu lại việc học Pháp và luyện tĩnh công vào buổi tối. Vào những ngày hè oi bức, chúng tôi sẽ luyện các bài công pháp vào buổi chiều.

Thậm chí vào những ngày mùa đông lạnh, chúng tôi cũng sẽ luyện công bên ngoài. Chúng tôi không cảm thấy lạnh. Trên thực tế, chúng tôi còn cảm thấy ấm áp khi luyện các bài công pháp.

Khi ấy, tôi rất hăng hái luyện công, vì các bài tập khiến tôi cảm thấy tỉnh táo và thoải mái.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cùng các đồng tu đến chính quyền tỉnh mang theo một lá đơn thỉnh nguyện ôn hòa để lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi trở về nhà, Đồn cảnh sát thị trấn Nhị Đạo đã hai lần sách nhiễu tôi.

Lần thứ nhất, vì sợ hãi, tôi để mình bị khống chế và đã viết một bản cam kết. Sau đó, tôi nhận ra rằng đó là một sai lầm tồi tệ. Vì thế, khi cảnh sát triệu tập tôi lần thứ hai, tôi đã cương quyết từ chối hợp tác.

Đại Pháp đã cắm rễ trong tâm tôi, vì thế những nguồn tin sai lạc, tuyên truyền, những lời dối trá được phát trên truyền hình hay trên đài phát thanh đều không thể nào can nhiễu được quyết tâm tu luyện của tôi. Vì thế, khi chính quyền không cho tôi luyện công bên ngoài, thì tôi luyện ở nhà.

Trong 21 năm qua, tôi luôn trân quý cơ hội tu luyện này. Tôi sẽ cố gắng tinh tấn. Tôi thức dậy vào 3 giờ sáng mỗi ngày, rửa mặt và luyện năm bài công pháp cùng một lúc.

Trong những năm gần đây, các học viên địa phương của chúng tôi đã lập ra một nhóm học Pháp để chúng tôi có thể gặp nhau ba lần một tuần. Đến nay, về cơ bản tôi chưa từng bỏ lỡ buổi nào.

Tôi cũng chú ý phát chính niệm vào bốn khung giờ đã định mà không bỏ lỡ.

Trong các bài giảng Pháp, Sư phụ đã nhiều lần đề cập đến tầm quan trọng của việc học Pháp.

Hiện nay, tôi đã tăng số lượng học bài giảng từ một bài lên thành hai bài mỗi ngày. Thi thoảng tôi sẽ thay thế bài giảng thứ hai bằng một bài giảng Pháp gần đây. Tôi cũng học thuộc lòng Hồng Ngâm và xem Tuần báo Minh Huệ mỗi khi nó được xuất bản.

Đối với phong trào khởi kiện cựu độc tài vì đã phát động cuộc đàn áp, tôi hiểu được ngay đó là sự báo hiệu của tình thế Chính Pháp mới và tôi đã quyết định rằng mình phải là một phần của làn sóng này.

Tôi nhanh chóng viết đơn khiếu nại và nhờ con gái chỉnh lý. Sau đó, tôi đã gửi thành công những lá thư này đến Viện kiểm sát Nhân dân Tối cao và Tòa án Tối cao ở Bắc Kinh.

Khẩn cấp cứu người

Tôi biết trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp là chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh, vì thế tôi bắt đầu bằng cách đi thăm các thành viên trong gia đình và bạn bè của mình.

Tôi đã nhiều lần đi đến Cửu Đài nơi các cháu trai và cháu gái của tôi đang sinh sống để giảng chân tướng cho chúng. Tôi cũng đến nhà của các anh chị em của vợ tôi ở thành phố Trường Xuân, huyện Đồng Liêu Bạch Tuyền, và cả tỉnh Liêu Ninh.

Tôi thậm chí còn mang các tài liệu giảng chân tướng khi đi dự tiệc cưới, để nắm bắt từng cơ hội cứu người.

Một lần nọ, tôi đã thuyết phục được chín người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và đã phân phát được nhiều cuốn Cửu Bình và bùa hộ mệnh của Đại Pháp.

Cháu trai lớn nhất của em gái tôi là bí thư chi đoàn, cháu sống cách nhà tôi khoảng 48km. Tôi đã đến thăm cháu hai lần nhưng cháu không tiếp nhận. Tôi thật sự muốn buông bỏ cháu, nhưng ý nghĩ đến tương lai ảm đạm của cháu đã giúp tôi có thể tiếp tục.

Một ngày nọ, tôi đã mang theo một số tài liệu giảng chân tướng, đi ba chuyến tàu và lên đường đến thăm cháu một lần nữa.

Đêm đầu tiên ngay khi đến thành phố, tôi đã nghỉ lại nhà của cháu gái tôi. Sáng sớm hôm sau, tôi đi bộ 6,5km đường núi để đến nhà cháu trai của tôi.

Cháu trai của tôi đã ngạc nhiên. Tôi nói với cháu rằng: “Bác sợ cháu đi ra ngoài vì thế bác đã dậy sớm để đến thăm cháu. Mục đích của chuyến viếng thăm ngày hôm nay của bác là để nói chuyện với cháu một lần nữa về việc thoái xuất khỏi tà Đảng.“

Có lẽ cuối cùng tôi cũng đã chạm được đến tâm của cháu, cháu rất vui vẻ đồng ý. Cháu cũng đồng ý nhận một cuốn cửu bình và các tài liệu khác của Đại Pháp. Cháu đã mời tôi ở lại dùng bữa trưa trước khi chúng tôi nói lời tạm biệt.

Từ tận đáy lòng, tôi đã thầm cảm tạ Sư phụ vì Ngài đã giúp tôi cứu được một sinh mệnh khác.

Tôi đã làm xong với những người thân của mình, tôi bắt đầu thực hiện với những người bạn sống ở nơi tôi lớn lên.

Hai năm vừa qua kể từ khi chuyển đến sống ở thành phố, tôi thường đi giảng chân tướng tại các trung tâm mua sắm cùng với các học viên khác. Vì đã hơn 90 tuổi, nên tôi có thể dễ dàng nói chuyện với những người cao niên khác, vì thế mỗi lần tôi đều thuyết phục được vài người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản. Thi thoảng, con số có thể lên đến hàng chục người.

Hiện tôi đang sống với con trai của mình trong ngôi nhà của cháu ở nông thôn, ở đó phương tiện đi lại không thuận tiện, cơ hội giảng chân tướng rất ít, nhưng tôi hiểu rằng sự tồn tại của tôi là để chứng thực Đại Pháp.

Tìm ra chấp trước và chiến thắng cái chết

Tôi nhớ có một ngày vào năm 2006, trưởng thôn Đồng Liêu Bạch Tuyền đã nhờ tôi giúp họ thiết kế một vườn cây ăn trái trực tiếp trên đất, với khoản tiền là 200 nhân dân tệ. Tôi đã vui vẻ nhận lời. Vì thế họ đã đến đón vợ chồng tôi.

Đầu tiên, họ thả vợ tôi tại nhà của con gái chúng tôi ở Cửu Thai, sau đó chúng tôi tiếp tục đi đến Đồng Liêu Bạch Tuyền.

Nhưng không lâu sau khi chúng tôi đến nơi, tôi bắt đầu mất phương hướng, tiếp theo là tiêu chảy và [cơ thể cảm thấy] cực kỳ yếu.

Họ thấy tình trạng của tôi và vội vã đưa tôi về lại nhà của con gái tôi ở Cửu Thai, chúng tôi về đến nơi vào khoảng nửa đêm.

Kế hoạch ban đầu là để tôi ở lại với con gái của tôi, nhưng tôi cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, vì thế tôi bảo với vợ tôi rằng chúng ta phải nhanh chóng quay về Cát Lâm!

Các con tôi nói rằng: “Ở nơi này vào giữa đêm làm sao chúng ta có thể tìm được xe?”

Tôi nói với các cháu: “Dù có phải gọi taxi, ta vẫn muốn quay lại Cát Lâm.”

Không thuyết phục được tôi ở lại, các cháu không còn lựa chọn nào khác nên đành phải đưa chúng tôi đến ga xe lửa.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, vì quả thực có một chuyến tàu đến Cát Lâm.

Cuối cùng khi về đến Cát Lâm, chúng tôi vẫn phải đi thêm hơn 80,4km nữa, do đó chúng tôi đã phải về bằng taxi trên phần đường còn lại.

Khi ấy đã là ba giờ sáng rồi. Tôi biết rõ rằng Sư phụ đã ở đó để chăm sóc cho tôi nếu không mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.

Ngay khi vừa về đến nhà, tôi nằm ngay xuống giường và chẳng còn biết gì nữa.

Trong trạng thái buồn ngủ, tôi đã nghe ai đó hô lên: “Cha ơi, cha ơi!”

Tôi hé mắt ra và thấy trong phòng đầy người. Tôi nhìn xa hơn một chút và thấy có vài chiếc xe trong sân.

Con trai thứ ba của tôi nói với tôi rằng: “Cha ơi, khi cha muốn tu luyện thì cha tu luyện, khi cha muốn đi viện thì khi ấy cha nên đi viện.”

Thình lình, tinh thần của tôi trở nên cực kỳ mạnh mẽ và tôi đã hô lớn: “Bệnh viện không thể chữa lành bệnh của cha. Hơn một thập kỷ qua kể từ ngày tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cha đã không phải tiêm hay uống bất kỳ một viên thuốc nào. Cha tuyệt đối tin tưởng vào Đại Pháp. Cha sẽ không đi viện. Nếu cha đã đến lúc phải chết, con chỉ cần cho cha mặc áo vàng, và chỉ thế thôi.”

Con trai thứ ba và con gái thứ hai của tôi ra về sau khi thở dài thất vọng.

Mãi đến sáng hôm sau, con gái thứ ba của tôi mới biết được tình trạng của tôi, vì thế cháu đã cùng với con gái thứ hai của tôi và một đồng tu nữa đến thăm tôi.

Họ thấy tôi nằm run rẩy trong chăn ngay cả khi đã mặc thêm áo ấm. Tôi cũng bị sốt cao.

Họ đánh thức tôi dậy và tôi đã phải gắng sức để có thể ngồi dậy.

Con gái thứ ba của tôi nói: “Cha ơi, các học viên phải hướng nội bất cứ khi nào có chuyện xảy ra. Cha phải tìm ra điểm thiếu sót của mình.”

Khi bắt đầu kể về chuyến đi của mình đến Đồng Liêu Bạch Tuyền, tôi đã phát hiện ra chấp trước vào danh và lợi của mình. Ở tuổi 80, tại sao tôi vẫn hăng hái đi những chặng đường dài để giúp người ta thiết kế vườn cây ăn trái?

Cả cuộc đời mình, tôi thích nghe những lời khen ngợi. Tâm muốn được nổi danh này phải được loại bỏ.

Tôi đã dành một giờ tiếp theo để phát chính niệm. Sau đó, chúng tôi học Pháp.

Tôi cảm thấy khá hơn. Vào ngày thứ sáu, tôi đã hoàn toàn bình phục. Tôi đã vượt qua cái chết thành công.

Qua trải nghiệm đó, tôi dần hiểu rằng không có chuyện nhỏ trong tu luyện. Một niệm nhỏ cũng có thể dẫn đến vấn đề lớn.

Kể từ đó, bất cứ khi nào có chuyện gì đó xảy ra với tôi, chín người con của tôi đều không bao giờ nhắc đến việc uống thuốc hay đưa tôi đến bệnh viện. Tất cả các cháu đều hiểu rõ sức mạnh và sự thần kỳ của Đại Pháp.

Tu luyện là nghiêm túc

Một đêm tháng Giêng năm 2014, tôi cảm thấy lạnh ngay cả khi nhiệt độ trong phòng là 27 độ C và tôi đã mặc đến hai cái áo khoác độn bông.

Con gái thứ ba của tôi đến học Pháp với tôi. Sau đó, tôi đi nghỉ.

Sáng hôm sau, ngay sau khi luyện bài công pháp thứ nhất, hai đầu gối của tôi khuỵu xuống. Tôi bước đi khập khiễng, khuỵu xuống bên giường và không thể luyện tiếp những bài công pháp còn lại.

Tôi bảo với con gái thứ ba của tôi rằng, tôi đã mơ thấy mình bị ngã xuống một vực thẳm khi đang ngồi đả tọa.

Trong tâm tôi biết mình đang được Sư phụ điểm hóa vì tôi đang có các vấn đề trong tu luyện của mình.

Tôi cảm thấy lạnh. Tôi không thể ăn được. Tôi tiếp tục ho và khạc nhổ. Cái bướu lớn trong bao tử của tôi cũng phồng lên. Cơn đau trở nên dữ dội, tôi thậm chí không thể ra khỏi giường.

Cái bướu đó đã là một vấn đề đối với tôi trong vài năm qua, nó thường làm tôi bị đau, đôi khi cơn đau trở nên dữ dội làm tôi không thể ăn được. Nhưng lần này tôi cảm thấy nó còn tồi tệ hơn bao giờ hết.

Tôi liên tục nhẩm đọc Hồng Ngâm, nhưng đến buổi chiều mùng 2 Tết, tôi thậm chí không thể phát chính niệm hay luyện công được.

Suốt đêm, hai con trai của tôi đã chăm sóc cho tôi và con gái thứ ba của tôi tiếp tục phát chính niệm cho tôi.

Ngày hôm sau, tôi cảm thấy khá hơn. Con trai thứ tư của tôi đã rất vui mừng, cháu quyết định chúng tôi cần phải ăn mừng. Các con của tôi đã chở tôi đến một nhà hàng nơi chúng đã đặt bàn trước.

Vì tôi, nên không ai có tâm trạng để ăn Tết. Bây giờ cuối cùng chúng tôi đã có thể thư giãn và có một niềm vui nho nhỏ.

Đến tối, bộ dạng tôi lại trông rất tệ. Con gái thứ ba của tôi bảo tôi lặp lại lời của cháu về điều mà Sư phụ đã giảng:

“Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đã lặp lại lời của cháu, hết lần này đến lần khác. Lặp lại càng nhiều lần tôi càng cảm thấy thân mình tràn đầy năng lượng.

Tuy nhiên, tôi đã ho và khạc nhổ suốt đêm. Đến sáng hôm sau, tôi không thể nào luyện được các bài công pháp.

Vào buổi chiều của ngày thứ tư, tôi vẫn còn nằm trên giường. Con gái thứ ba của tôi ở trong phòng và đang xem trang Minh Huệ.

Bất chợt, cháu chạy lại và quỳ xuống trước bức ảnh của Sư phụ và nói: “Sư phụ ơi, con biết điều cha con đã làm rồi. Ông ấy đã làm sai. Khi ông ấy giận dữ, ông ấy đã tuyên bố sẽ không tu luyện nữa. Con xin Sư phụ hãy tha cho ông. Hãy cứu cha của chúng con.”

Tôi thú nhận: “Đúng vậy, cha đã nói thế vài lần. Giờ cha phải làm gì đây?”

Con gái thứ ba của tôi nói: “Cha hãy nhanh cầu cứu Sư phụ! Tu luyện không phải là trò đùa của con trẻ. Cựu thế lực sẽ nắm lấy sơ hở này để bức hại và lấy mạng cha.”

Tôi nhanh chóng chắp tay lại trước ngực và nói trước bức ảnh của Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con đã sai. Điều con đã làm là sai. Tu luyện là một việc nghiêm túc. Con muốn tu luyện. Con sẽ tu luyện nghiêm túc. Sư phụ, xin hãy cứu con.”

Vào buổi tối, có hai học viên nữa đến. Chúng tôi học Pháp và phát chính niệm cùng nhau.

Tôi đã luyện bài công pháp thứ tư. Ngay khi kết thúc, đầu gối của tôi khuỵu xuống và tôi đã ngã. Bụng tôi bắt đầu đau.

Con gái thứ ba của tôi bảo tôi nhẩm Pháp và phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực.

Tất cả mọi người ở đó đã cùng nhau phát chính niệm. Sau khoảng 20 phút, tôi đã có thể ngồi dậy. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm thêm khoảng 40 phút nữa.

Khi thấy tôi đã ổn rồi, mọi người ra về để phân phát tài liệu Đại Pháp.

Tôi đi ngủ. Khi thức dậy vào giữa đêm tôi cảm thấy khỏe và có thể trở dậy để uống nước.

Buổi sáng ngày mùng 5 Tết, tôi đã có thể hoàn tất cả năm bài công pháp. Sức khỏe của tôi đã quay trở lại và tôi đã cảm thấy thư giãn và thoải mái.

Tôi đã chia sẻ chân thành với các học viên trong gia đình của mình. Tôi bảo với họ rằng: “Tôi đã hướng nội.”

“Ở nhà, cha là cha của các con và tất cả các con đã bày tỏ lòng hiếu thảo của mình với cha. Cha có thói quen nói ra suy nghĩ của mình. Cha đã không tu khẩu và không nghiêm túc đối với tu luyện.

Từ đó đến giờ, cha nghĩ rằng nếu cha làm ba việc, cha sẽ có thể viên mãn và về nhà với Sư phụ. Nhưng cha đã sai.

Ôm giữ mãi ý nghĩ trở về nhà là một chấp trước truy cầu. Điều đó không đúng. Cha học Pháp nhiều, nhưng nó chỉ là hình thức vì cha không để Pháp tiến nhập vào tâm mình. Điều đó cũng không đúng.

Cha không thể tiếp tục để Sư phụ phải thất vọng và không ngừng lo lắng cho cha được.”

Sau đó, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy một sườn đồi rộng lớn, trồng đầy hành lá, tất cả đều cao và dày. Nhiều người ở đó bảo rằng tôi là chủ của vườn hành này.

Con gái thứ ba đã vui mừng và nói với tôi rằng: “Cha ơi, hành này có thể là chúng sinh của cha.”

Tôi bất chợt nhận thức được rằng Sư phụ rất từ bi. Ngài không buông bỏ tôi. Ngài đã cứu mạng và khích lệ tôi.

Nhìn thấy tôi khỏe lại, tất cả các con đều vui mừng hân hoan. Hơn 30 thành viên trong gia đình tôi tụ họp cùng nhau ăn bữa ăn đoàn viên.

Tại bàn ăn, con trai thứ ba đã nói với giọng nghẹn ngào: “Con cảm ơn Sư phụ Đại Pháp. Con cảm ơn Đại Pháp đã cứu mạng cha con. Con cảm ơn tất cả các học viên đã giúp phát chính niệm cho cha của con.”

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi cũng vô cùng xúc động, tôi đứng lên và nói: “Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp! Tất cả hãy cảm tạ ơn cứu mạng của Pháp Luân Đại Pháp!”

Kể từ đó, cái bướu lớn trong bụng của tôi cũng hoàn toàn biến mất.

Từ những thay đổi thể chất của tôi, mọi người một lần nữa lại được chứng kiến sức mạnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.

Hiện tôi đã 93 tuổi. Tôi có thể nghe rõ ràng và đọc mà không cần mang kính.

Không có ngôn từ nào có thể bày tỏ được lòng biết ơn của tôi đối với sự từ bi của Sư phụ, cũng như không lời nào có thể mô tả được sự chăm sóc mà Sư phụ đã dành cho tôi trong suốt 21 năm qua.

Tôi chỉ có thể trân quý Đại Pháp bằng mọi cách có thể, tu luyện tinh tấn, tiến bộ và tiến bộ hơn nữa!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/19/324215.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/12/155888.html

Đăng ngày 3-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share