Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[Minh Huệ 14-4-2016] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được hơn mười năm. Gần đây, tôi gặp phải một số vấn đề liên quan tới điều mà Sư phụ giảng là “Bất nhị pháp môn”. Cuối cùng tôi đã tìm ra được nguyên nhân gây ra các vấn đề đó sau khi tôi nghiêm túc suy xét và chủ động loại bỏ nó đi.

Trước đây, bất cứ khi nào nói chuyện với các học sinh của tôi về cuộc bức hại Pháp Luân Công, tôi luôn luôn bắt đầu bằng cách nói đến Cơ Đốc giáo. Có lúc tôi cũng thấy rằng cách giảng chân tướng như vậy là không thích hợp, nhưng rồi lại nghĩ rằng tâm của tôi hoàn toàn là vì để giảng chân tướng, họ không biết rằng tôi là một người tu luyện, [nên] dù sao cũng phải dẫn dắt câu chuyện như thế. Tôi cũng đã thử tìm cách dẫn dắt vấn đề tốt hơn, nhưng đến nay vẫn chưa đột phá được cách thức giảng chân tướng này. Chính vì tôi đã giảng chân tướng cho không ít người, và cũng đã giúp không ít người làm tam thoái bằng cách này, cho nên tôi vẫn chưa thay đổi cách thức và cũng chưa thực sự hướng nội tìm.

Một ngày nọ, tôi giảng chân tướng cho hai học sinh về cuộc bức hại. Sau đó tôi biết được bố của một trong hai em học sinh là một cảnh sát, tâm tôi liền hoảng lên. Thậm chí tôi còn bị nói lắp, đầu óc tôi rối loạn, tâm sợ hãi quá lớn, tôi sợ người ta phát hiện ra tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thế là tôi lại nói sang “Thánh Kinh” và Cơ Đốc giáo. Khi bình tĩnh lại, tôi hướng nội tìm, tâm sợ hãi là nguyên nhân chủ yếu, nhưng tôi cảm thấy rằng vẫn còn có các nhân tố ở tầng thâm sâu hơn.

Một người bạn đưa tôi một cái máy nghe băng tiếng để cho các con tôi nghe “Tứ thư ngũ kinh”, vì nể sự nhiệt tình của cô ấy nên tôi không nỡ từ chối. Cô ấy nói với tôi rằng trong đó có các điển cố văn hóa của Trung Hoa “Tứ thư ngũ kinh”, và còn có cả “Kinh Kim Cương”, nên tôi chưa từng bật nó lên, nhưng cái máy thì vẫn cứ ở nhà tôi đã hai, ba tháng rồi. Mẹ tôi, cũng là một người tu luyện Pháp Luân Công, nói với tôi rằng chúng tôi nên thanh lý cái máy đó đi, bởi vì bà cảm thấy đầu óc choáng váng mỗi khi đến nhà tôi. Hôm sau tôi liền đem cái máy đó cho người khác.

Khi tôi nhớ lại tôi đã sợ hãi như thế nào lúc biết được bố của một trong những em học sinh của tôi là cảnh sát, bỗng nhiên tôi minh bạch ra rằng tôi có chấp trước vào Cơ Đốc giáo và nó đã luôn can nhiễu tôi trong những năm qua. Tôi nhanh chóng thanh lý hết sách vở và các vật dụng liên quan đến Cơ Đốc giáo ở trong nhà. Sau khi xử lý xong, tôi cảm thấy trong người nhẹ nhõm, và tôi có thể tĩnh tâm học Pháp. Tôi có thể đọc hết cả cuốn Kinh Văn “Giảng Pháp tại các nơi” của Sư phụ, điều mà trước đây tôi chưa bao giờ làm được.

Không lâu sau, tôi lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi và không kiên định. Tôi liền tìm trong nhà xem còn có gì chưa thanh lý không, và tôi thấy một bức thư họa về Phật giáo mà chồng tôi đã mua. Tôi đã khuyên anh ấy mang đến chỗ làm của anh ấy.

Một ngày trong tháng Ba năm nay, tôi không thể tĩnh tâm học “Chuyển Pháp Luân”. Tôi đóng cửa phòng lại và đọc to thành tiếng trong một giờ đồng hồ. Tôi nhìn lên Pháp tượng của Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, xin giúp đỡ con thanh lý hết các nhân tố bại hoại cản trở con tĩnh tâm học Pháp.” Sau khi cầu xin Sư phụ, tôi vô ý cầm điện thoại lên và mở ứng dụng truyền thông xã hội của mình ra, tôi chợt thấy “Chu Dịch” trong điện thoại của mình. Tôi quên mất rằng bạn tôi đã cài nó vào máy của tôi. Trước đây tôi đã nhìn thấy nó nhưng không gỡ bỏ đi. Lần này tôi xóa nó đi ngay lập tức.

Đã đi đến bước này, tôi thấy hổ thẹn vì ngộ tính thấp của mình trong vấn đề này. Tôi nhận thức được rằng sự can nhiễu từ các pháp môn khác gây ra nhiều vấn đề hơn và không dễ phát hiện ra. Với sự điểm hóa và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, cuối cùng tôi đã nhận thức ra được và đã loại bỏ chúng đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/2/326125.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/14/156279.html

Đăng ngày 28-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share