Bài viết của Tiểu Hoa, đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 26-1-2016] Tôi đắc Pháp năm 2000 khi cuộc bức hại đang điên cuồng nhất. Trước đây, do bị nhồi sọ bởi thuyết vô thần luận của Trung Cộng, nên thời gian đầu, tôi bán tín bán nghi mà đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi mất gần một năm mới đọc xong toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và hầu hết thời gian đọc sách, trạng thái của tôi không hoàn toàn thanh tỉnh.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã tịnh hóa thân thể tôi, trừ khỏi bệnh viêm cơ tim, viêm túi mật, bệnh cổ tử cung, biến chứng hậu sinh, đau lưng, viêm khớp, vai đông lạnh, cùng nhiều loại bệnh tật khác mà tôi đã phải chịu đựng bao năm qua. Cuối cùng tôi đã thực sự cảm thụ được trạng thái thân thể vô bệnh thoải mái như thế nào.

Sau khi tu luyện, Đại Pháp đã ban cho gia đình tôi biết bao điều tốt đẹp. Họ đều tin rằng Đại Pháp là tốt, bởi vậy họ đã đắc phúc báo dù đa số họ không tu luyện Đại Pháp.

Sau đây là một vài thí dụ về sự thần kỳ của Đại Pháp mà nhiều người trong số họ đã trải nghiệm.

Chồng tôi: “Sư phụ đã chữa lành cột sống của anh rồi”

Thường ngày tôi hay nói với chồng tôi về Đại Pháp, do vậy mà không tu luyện nhưng anh ấy luôn tin rằng Đại Pháp là tốt.

Một ngày hè năm 2001, [khi đang trên đường đi làm], anh ấy bất cẩn ngã xuống sông. Dưới sông có một tảng đá lớn, trên tảng đá lại có một cốt thép đầu nhọn nhô lên khỏi tảng đá có kích cỡ bằng ngón tay cái, chồng tôi thế nào lại ngồi trúng vào cốt thép đó, cốt thép đâm thủng một lỗ ở phần da thịt ngay phía trên hậu môn.

Anh ấy ngồi trên tảng đá và thấy rằng mình không thể di chuyển được, nên anh ấy đã liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Một lát sau, anh ấy cảm thấy khá hơn. Anh ấy cố leo lên bờ. Ngay khi về đến nhà, anh ấy liền gọi điện thoại kể với tôi về sự việc vừa xảy ra.

Tôi vội vàng về nhà, thấy anh ấy không cử động được, sàn nhà từ phòng tắm đến phòng ngủ đầy vết máu.

Tôi nhờ một vài người giúp đưa anh ấy lên xe hơi đến bệnh viện. Trên đường đi anh ấy không thể ngồi mà chỉ có thể quỳ gối trên ghế ô tô. Sau khi chụp X-quang, bác sỹ thông báo với chúng tôi rằng chồng tôi đã bị gãy xương nén cột sống.

Đốt sống thứ tư của anh ép vào đốt sống thứ ba khiến đốt sống thứ ba bị gãy. Cái lỗ to cỡ ngón tay cái ngay sát hậu môn đang chảy máu.

Bác sỹ không xử lý gì ngoại trừ tiêm cho chồng tôi một mũi chống uốn ván và cho chúng tôi về nhà. Chồng tôi rất tức giận về cách bác sỹ xử lý tình huống của anh. Nhưng cũng không còn cách nào khác, chúng tôi đành ấm ức trở về nhà.

Tôi biết rằng Phật Pháp là siêu thường. Sư phụ giảng cho chúng ta rằng một người tu luyện, toàn gia thụ ích. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ quản anh ấy.

Khi chúng tôi trở về nhà, tôi bảo anh ấy hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng mở băng ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ để anh ấy có thể nghe Pháp.

Cứ như vậy suốt một ngày một đêm, trong khoảng thời gian đầy thử thách này anh ấy luôn nhẩm niệm chín chữ vàng, nghe Pháp của Sư phụ, và phó thác sinh mệnh cho Sư phụ.

Khoảng 4 giờ sáng ngày hôm sau, tiếng hét thất thanh của chồng khiến tôi tỉnh giấc. Tôi vội vàng hỏi: “Anh sao rồi? Sao thế?Anh có ổn không?”

Anh ấy vui vẻ hào hứng nói với tôi: “Cột sống của anh ổn rồi, anh có thể cử động rồi. Là Sư phụ Đại Pháp đã đẩy nó ra, hẳn là Ngài đã thi triển phép màu với cột sốt của anh. Giờ anh không bị liệt nữa. Nhìn này, anh có thể cử động được rồi đây này!”

Anh nhẹ nhàng vặn người trên giường cho tôi xem. Sau đó anh chân thành cảm tạ Sư phụ của Đại Pháp.

Những ngày sau đó, ban ngày khi tôi đến cơ quan, chồng tôi ở nhà nghe các bài giảng của Sư phụ.

Sư phụ đã xử lý cột sống của chồng tôi thêm vài lần nữa. Đến ngày thứ 20, chồng tôi có thể rời khỏi giường. Anh ấy thành tâm cảm tạ Sư phụ Đại Pháp. Đến ngày thứ 50, anh ấy có thể quay trở lại làm việc.

Kể từ đó, trong tâm anh ấy luôn ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” với lòng biết ơn sâu sắc và niềm tin vững chắc.

Anh ấy cũng khuyên các đồng nghiệp cần tích đức hành thiện làm người tốt. Thuốc lá hút bao nhiêu năm nay cũng đã cai được, rượu uống cũng ngày càng ít.

Bản thân anh đã trải nghiệm và chứng kiến huyền năng của Đại Pháp. Giờ đây, bất cứ khi nào có thể, anh ấy còn cùng tôi đi phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Anh ấy nói đùa với tôi nhưng lại rất chân thành: “Anh ở đây để giúp em tu luyện và hồng Pháp.”

Con gái tôi: “Sức khỏe của con phục hồi và hết thảy đều rất tuyệt vời!”

Con gái tôi từ nhỏ thân thể vốn yếu ớt nhiều bệnh tật. Khi cháu lên hai tuổi, bởi tiêm vắc-xin phòng bệnh sởi nên cháu bị viêm phổi và viêm phế quản.

Trong khi cứu chữa, bác sỹ sử dụng một lượng lớn hoóc-môn, khiến hệ thống miễn dịch của con gái tôi bị tổn hại. Từ đó trở đi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ hạ gục cháu, cháu từng bị mắc đủ loại bệnh tật, trong đó có bệnh viêm cơ tim, viêm a-mi-đan, và quai bị.

Cháu điều trị cả Tây y và Đông y. Đến khi bị nhờn thuốc, cháu phải truyền dịch vào tĩnh mạch.

Cháu sắp tốt nghiệp trung học. Tôi rất lo lắng cho cháu vì với tình hình này cháu sẽ không có đủ thể lực để ôn thi đại học.

Tôi bảo cháu hãy thành tâm liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và rằng Sư phụ Đại Pháp sẽ bảo hộ cháu.

Cháu làm theo và đôi khi cháu còn đọc cả sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Theo thời gian, sức khỏe của cháu dần được cải thiện. Thật bất ngờ, điểm thi tuyển sinh đại học của cháu cao hơn so nhiều so với điểm số cháu dự tính.

Sau khi tốt nghiệp đại học, khi những người khác còn đang tìm việc, cháu đã tìm được một công việc được trả lương cao. Cháu biết rằng tất cả là do Sư phụ ban cho.

Mẹ chồng: “Chứng tắc động mạch trên đầu mẹ khỏi rồi!”

Mẹ chồng tôi bị một cơn đau tim khi bà ở tuổi 67. Bệnh viện cứu bà sống lại, nhưng họ nói tối đa bà cũng chỉ sống được ba tháng, và kiến nghị nên phẫu thuật tim. Tuy nhiên, khi kiểm tra trước phẫu thuật, bác sỹ phát hiện rằng bà bị tắc mạch máu não.

Các bác sỹ nói với gia đình tôi rằng không thể làm phẫu thuật được, bởi bà có thể sẽ mất mạng. Họ khuyên chúng tôi đưa bà về nhà và cố gắng đáp ứng mọi nguyện vọng của bà để bà được hạnh phúc trong những ngày cuối đời.

Sau khi trở về nhà, mẹ chồng tôi vẫn ở trong tình trạng hiểm nghèo, bà rất khó thở, nên chồng tôi phải túc trực ngày đêm bên bà.

Tôi gọi điện về bảo cả nhà tôi, trong đó có cả mẹ chồng, hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và Sư phụ Đại Pháp sẽ giúp đỡ họ.

Tất cả mọi người đều niệm như vậy một ngày một đêm, dần dần nhịp thở của bà ổn định trở lại, và tình trạng của bà có vẻ tốt lên rất nhiều.

Cuối cùng, khi chúng tôi đưa bà quay trở lại bệnh viện thành phố để tái khám, bác sỹ nói rằng khối huyết gây nghẽn động mạch trên đầu bà đã biết mất và giờ họ có thể làm phẫu thuật.

Bà đã làm phẫu thuật tim vào tháng 5 năm 2008. Bác sỹ phát hiện ra rằng có bảy chỗ trong huyết quản của bà bị tắc nghẽn. Bởi tuổi bà đã cao, nên họ chỉ có thể xử lý thông được năm trong bảy chỗ tắc đó, còn hai chỗ còn lại, bác sỹ kiến nghị để ba năm sau hãy xử lý. Mẹ chồng tôi không hề phải làm thêm đợt phẫu thuật tiếp theo giống như lời bác sỹ nói. Hiện bà đã 76 tuổi.

Ba năm trước, vì bất cẩn nên bà đã ngã từ cầu thang tầng hai xuống. Ngay tức thì, bà nhanh chóng hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Bác cả tôi đưa bà đến bệnh viện kiểm tra, thấy chỉ có vài vết bầm tím, còn không bị thương ở đâu cả. Bác sỹ và hàng xóm láng giềng đều rất đỗi kinh ngạc, nói: “Bà quả là mạng lớn, 73 tuổi rồi mà ngã từ cầu thang tầng hai xuống không hề hấn gì. Quả là thần kỳ!”

Em rể: “Nếu không phải là Sư phụ của Đại Pháp đã cứu anh, thì có lẽ anh đã không thể trở về nhà với em được nữa!”

Em rể tôi làm thợ điện trong một nhà máy. Năm 2008, khi đang làm việc ca đêm, thì một thiết bị bị hỏng. Cậu ấy cùng đồng nghiệp đến kiểm tra sửa chữa nó.

Thông thường, khi một bộ phận thiết bị cần đại tu, thì mỗi công nhân sẽ phụ trách xử lý ở một bên. Như vậy, việc sửa chữa sẽ nhanh hơn.

Hôm đó, khi em rể tôi mở thiết bị ra như thường lệ, thì hai tay của cậu ấy đã vô tình chạm vào dây điện cao áp và dòng điện cao áp đã hút cậu ấy lao thẳng về phía động cơ. Lúc này, cậu ấy không làm chủ được bản thân, đầu óc trống rỗng, và theo bản năng nghĩ rằng mạng mình thế là xong.

Đúng tích tắc ấy, đồng nghiệp của cậu không hiểu vì sao lại đi vòng quanh nơi đó, thấy tình cảnh của em rể tôi, vội vàng túm lấy cổ áo em rể tôi mà lôi ra khỏi dây điện cao áp.

Lòng bàn tay em rể tôi bị dây điện cao áp chạm vào tạo thành một lỗ đen không sâu lắm và mười đầu ngón tay bị dây điện đốt vẫn còn mùi khen khét.

Khi cậu ấy trở về nhà, cậu ấy liền kể với vợ: “Anh biết đó chính là Sư phụ đã bảo đồng nghiệp của anh đi đến đó cứu anh. Nếu không phải là Sư phụ đã cứu anh, thì có lẽ anh đã không thể trở về nhà với em được nữa, là Sư phụ Đại Pháp đã cứu anh!”

Trước khi xảy ra tai nạn này, em rể tôi đã đọc qua các sách Đại Pháp và nhiều tài liệu khác. Sư phụ cũng đã tịnh hóa thân thể cho cậu ấy, nên bệnh gan và dạ dày nghiêm trọng của cậu ấy cũng đều đã biến mất.

Em rể tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng trong tâm tin rằng Đại Pháp là tốt cũng như luôn cố gắng sống chiểu theo nguyên lý và yêu cầu của Đại Pháp và rất ủng hộ Đại Pháp.

Em trai: “Cả nhà yên tâm đi, bệnh của con khỏi rồi”

Vào cuối năm 2012, em trai út của tôi đi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng năm. Bệnh viện phát hiện có một khối u ở trong thận của cậu ấy. Cậu ấy đã đi đến một vài bệnh viện uy tín, và họ đều chẩn đoán rằng cậu bị ung thư thận.

Hai con của em trai và em dâu tôi còn nhỏ. Lãnh đạo và đồng nghiệp cơ quan cậu đều khuyên cậu hãy nhanh chóng làm phẫu thuật. Tôi cùng em gái và mẹ tôi đều là học viên, sau khi biết chuyện đều khuyên cậu ấy tu luyện Đại Pháp, vì chúng tôi biết rằng chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được cậu ấy.

Nghĩ đến hai đứa nhỏ, vì cái gia đình này, em trai út của tôi đã quyết định phó thác sinh mệnh của mình cho Sư phụ và tin vào Đại Pháp.

Trong quá trình học Pháp và luyện công, em trai tôi đã minh bạch được nhiều pháp lý. Cấu ấy luôn cố gắng sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và các yêu cầu của Đại Pháp.

Cậu ấy cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ nhàng, và tràn đầy sinh lực. Sang năm sau, khi gia đình quây quần để chúc thọ mẹ tôi 70 tuổi, em trai tôi trịnh trọng tuyên bố: “Cả nhà đừng lo lắng cho con nữa. Cả nhà yên tâm đi, bệnh ung thư thận của con đã khỏi rồi. Con đã khỏi bệnh rồi. Trong lần kiểm tra sức khỏe vừa rồi, các bác sỹ thấy rằng khối u ung thư trong thận của con biến mất.” Họ hàng thân thích có mặt ở đó đã được chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp.

Những gì đã xảy ra với em gái và người mẹ, cũng là đồng tu của tôi càng thần kỳ hơn.

Em gái tôi 46 tuổi, nhưng nhìn trẻ như thể ở độ tuổi 30. Trước khi kết hôn, em gái tôi bị thấp khớp và đau thần kinh tọa, uống biết bao loại thuốc và thử các phương pháp điều trị nhưng đều vô ích. Nhưng, không bao lâu sau khi tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cô ấy và cô ấy đã hoàn toàn vô bệnh.

Mẹ tôi năm nay đã 71 tuổi, nhưng mọi người đều nói rằng nhìn làn da trắng hồng, và khuôn mặt rất ít nếp nhăn của bà, thì chỉ ngỡ là bà mới 50 tuổi. Những đốm đồi mồi của bà cũng biến mất ngay khi bà bước vào tu luyện Đại Pháp. Bà luôn lạc quan và đi bộ không kém gì thanh niên.

Vài lời trên đây không sao bày tỏ hết được lòng biết ơn của con với Sư phụ. Đệ tử chỉ có tinh tấn thực tu, viên mãn theo Sư phụ trở về nhà, thì mới không phụ Sư tôn từ bi khổ độ.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/1/26/322376.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/12/155538.html

Đăng ngày 17-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share