Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-1-2016] Là một học viên Pháp Luân Công có nghĩa là phải Chân, nhưng nói thì dễ hơn làm. Trong tình huống này, tính trung thực của tôi ban đầu đã khiến tôi nhận phải sự chỉ trích từ đồng nghiệp và thậm chí áp lực từ các quản lý.

Tôi làm việc trong một công ty thương mại công chuyên về các sản phẩm nông nghiệp và chăn nuôi, từ sản xuất đến bán hàng. Công việc của tôi là kiểm tra và thử nghiệm các nguyên liệu tươi. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi luôn trung thực báo cáo kết quả mà tôi kiểm tra được.

Cũng giống như nhiều ngành công nghiệp khác ở Trung Quốc ngày nay, nhiều nhà cung cấp đưa cho chúng tôi một khoản tiền để đổi lấy kết quả xét nghiệm tốt hơn. Đây là vì những kết quả thử nghiệm của tôi, sẽ quyết định chất lượng của nguyên liệu tươi, điều đó sẽ được sử dụng để định giá bán. Tôi biết việc nhận tiền là trái đạo đức nên tôi luôn luôn từ chối.

Bị đồng nghiệp chỉ trích

Một nhà cung cấp không chịu bỏ cuộc và cố gắng nhờ một đồng nghiệp thuyết phục tôi để có được kết quả kiểm tra tốt. Người đồng nghiệp đưa tôi đến một văn phòng riêng, đóng cửa lại và nói: “Nếu cô đồng ý tăng kết quả thử nghiệm lên 2%, nhà cung cấp hứa sẽ trả thêm cho chúng ta – khoảng 100 nhân dân tệ trên 1 tấn. Đó không phải là một con số nhỏ, vì chúng ta có thể mua được nhiều thứ từ số tiền ấy.”

Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ không làm vậy. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi nói, tôi không thể làm bất kỳ điều gì trái đạo đức. Cô ấy vô cùng thất vọng và nói: “Được rồi. Nhưng làm ơn đừng nói với bất kì ai về cuộc nói chuyện này của chúng ta.” Tôi gật đầu, bởi vì tôi không ngồi lê đôi mách bao giờ.

Tuy nhiên, sự việc đã đi xa hơn. Tôi xét nghiệm một mẻ nguyên liệu và kết quả cao hơn quá nhiều so với bình thường. Nghi ngờ có gì đó sai trái, tôi chuẩn bị tất cả thuốc thử tươi, xét nghiệm lại và theo dõi theo các bước chặt chẽ. Lần này, kết quả ở mức bình thường và khẳng định giả thuyết của tôi – thuốc thử hoặc mẫu xét nghiệm đã bị pha trộn.

Người đồng nghiệp đó đã quan sát tôi suốt cả quá trình nhưng lại làm như không để ý. Khi tôi báo cáo kết quả xét nghiệm lại cho người giám sát của chúng tôi, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi tiếp tục nói như thể không có gì xảy ra. Sau đó, cô ấy đã cố gắng thay đổi kết quả để kiếm chác, nhưng việc đó không có tác dụng. Tôi thực sự cảm thấy buồn thay cho cô ấy.

Tuy nhiên, sau sự việc đó, người giám sát và quản lý của tôi bắt đầu đối xử với tôi khác đi và thường xuyên bắt nạt tôi. Mặt khác, họ rất tốt với đồng nghiệp của tôi. Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra và nghĩ về việc giải thích tất cả mọi chuyện cho họ. Sau đó, tôi nhớ tới những lời Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Người bình thường đâu chịu nhịn việc này? Làm sao nén nổi tức giận đây? “Hắn chơi tôi, [thì] tôi chơi hắn. Hắn có người [ủng hộ], tôi cũng có người [ủng hộ]; xử lý nhau thôi.” Ở nơi người thường, [nếu] làm thế, thì người thường sẽ nói chư vị là người mạnh mẽ. Tuy nhiên là một người luyện công, thì như thế là quá dở. Chư vị cũng tranh cũng đấu giống như người thường, thì chư vị chính là người thường; nếu chư vị còn hơn cả hắn, thì chư vị lại còn chẳng bằng người thường như hắn.”

Do đó tôi bình tĩnh lại và không lo lắng gì về điều đó nữa.

Áp lực từ ban quản lý

Một mẻ nguyên liệu khác được đưa đến. Tôi xét nghiệm và nó không đạt tiêu chuẩn chấp nhận được. Mặc dù người đồng nghiệp lúc trước không còn can thiệp vào việc xét nghiệm của tôi nữa, nhưng người giám sát của tôi lại thực sự gây áp lực cho tôi. Ông ấy lạnh lùng nói với tôi: “Đi thu thập thêm bốn mẫu từ mẻ nguyên liệu và xét nghiệm lại“.

Tôi làm việc chăm chỉ và sau hai ngày cho ra kết quả xét nghiệm mới – nó lại sai. Người giám sát nói: “Đi lấy thêm năm mẫu nữa và xét nghiệm lại”. Bên cạnh đó, ông ấy bắt tôi làm thêm hai xét nghiệm đối với những mẫu này. Ông ấy nhất quyết rằng: “Nếu không thể hoàn thành đúng thời hạn, cô sẽ mất việc“. Những lời của ông ấy khiến tôi bật khóc. Đồng nghiệp thì thầm với tôi: “Thôi nào, cô không biết kết quả mà ông ấy mong đợi là gì sao? Làm ơn đừng ngu ngốc như thế nữa!”

Ngay sau đó, tôi nhớ tới những điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“nói rằng cá nhân ấy rất thông minh, biết được trong tâm của lãnh đạo đang nghĩ gì, lập tức có thể lĩnh hội được ngay, khi lãnh đạo có mặt liền có thể làm vừa lòng. Người ta giảng rằng như thế là ngộ tính tốt; [họ] thường lý giải như vậy. Tuy nhiên [khi] chư vị vượt qua tầng của người thường, đến tầng cao hơn một chút, thì chư vị liền phát hiện rằng, [đạo] lý ở chỗ nhận thức của người thường, thông thường là sai.”

Tôi không cảm thấy tồi tệ nữa. Chứng kiến kết quả cả ba lần xét nghiệm vẫn không đạt tiêu chuẩn chấp nhận được, người giám sát nhún vai: “Được rồi, nó phải là như vậy.”

Thú vị là, mặc dù những đồng nghiệp của tôi cho rằng tôi là ngu ngốc khi trả lại tiền đút lót, nhưng người quản lý và người giám sát của tôi lại luôn yêu cầu tôi chuẩn bị dự thảo, kế hoạch thí nghiệm và viết báo cáo. Một trong số họ nói với tôi lý do là vì kết quả công việc của tôi là đáng tin nhất.

Khi nền kinh tế suy giảm, công ty của tôi cũng vậy. Bộ phận kiểm tra có nhiều đợt sa thải và nhân sự giảm từ 15 người xuống còn hai người: chỉ còn người quản lý và tôi ở lại.

Từ kinh nghiệm của mình, tôi nhận ra được giá trị của tính trung thực – nó rất cần thiết trong xã hội và nó cũng rất quan trọng đối với bản thân chúng ta.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/1/7/321907.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/8/154720.html

Đăng ngày 31-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share