Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-11-2015] Một người dân Đại Liên đã may mắn được làm tài xế cho Sư phụ Lý Hồng Chí khi Ngài đến thành phố của bà vào năm 1994 để tổ chức khóa giảng chín ngày Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên. Khi bà cùng các học viên khác theo Sư phụ đến những nơi khác nhau, bà đã trải nghiệm được nhiều giây phút không thể nào quên. Dưới đây, bà kể lại những ngày trân quý mà bà được ở bên cạnh Sư phụ.

1. Lớp học đầu tiên của Sư phụ Lý Hồng Chí ở thành phố Đại Liên

Ngày 27 tháng 3 năm 1994 là ngày quan trọng và quý giá nhất trong cuộc đời tôi. Đó là ngày Sư phụ Lý Hồng Chí đến thành phố Đại Liên lần đầu tiên để dạy Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công).

Lớp học đã được tổ chức ở giảng đường của Đại học Ngoại ngữ Đại Liên. Vì tôi đến rất sớm và cửa chưa mở, nên tôi đã mua một cuốn Pháp Luân Công ở một quầy sách gần đó. Tôi ngồi trên bậc cầu thang cạnh cửa và bắt đầu đọc. Ngay lập tức tôi nghĩ: “Ồ, sách hay thật! Toàn những đạo lý cao thâm mà mình chưa từng biết!” Một giờ đồng hồ tiếp theo, tôi hoàn toàn đắm mình trong cuốn sách, cho đến khi có người bảo tôi rằng đã đến lúc vào hội trường.

Một nữ khí công sư khá nổi tiếng ở Đại Liên đến cạnh tôi và nói: “Tôi không đến đây để học Pháp Luân Công, mà chỉ muốn đến xem thử. Đối với mỗi khí công sư đến Đại Liên, tôi kiểm tra xem họ là khí công sư giả hay thật. Nếu là khí công sư giả, tôi thường viết giấy hỏi để làm khó họ.”

Sư phụ Lý Hồng Chí tiến vào sân khấu. Ngài trẻ trung và cao lớn, nhìn rất thiện lương và đáng kính, giọng nói lớn. Khi nghe Sư phụ nói, tôi thấy cảm xúc mãnh liệt và nước mắt lăn dài trên mặt. Tôi lấy một chiếc khăn tay che mặt, cảm thấy xấu hổ. Điều gì xảy ra với tôi vậy? Tôi chưa từng khóc giữa đám đông như thế này!

Có lúc, tôi liếc nhìn nữ khí công sư đã nói chuyện với tôi trước đó, thấy bà ấy đang ngồi thẳng, chăm chú vào Sư phụ Lý Hồng Chí. Trong giờ nghỉ, bà lại qua nói chuyện với tôi.

Bà đã xúc động nhận xét: “Nếu bà muốn học khí công, đừng học thứ gì khác ngoài Pháp Luân Công! Tôi đã thấy công lực của đại sư Lý Hồng Chí rất lợi hại! Ngài tỏa ra rất nhiều ánh quang, giống như tia laze bắn khắp nơi!” Bà không gọi đích danh tên Sư phụ nữa mà bắt đầu sử dụng từ “Đại sư”.

Sau đó, bà muốn gặp Sư phụ và nhờ tôi giới thiệu bà. Tại sao bà lại nhờ tôi giới thiệu bà, mặc dù tôi cũng là một học viên mới? Dưới đây là một giai thoại nhỏ:

Sau ngày đầu tiên của lớp học, tôi không thể ngừng khóc và luôn muốn ở quanh Sư phụ. Tôi lái xe quanh thành phố cho đến nửa đêm để tìm khách sạn nơi Sư phụ nghỉ, nhưng tôi đã không tìm được. Vào ngày thứ hai của lớp học, tôi tiếp tục khóc và lại muốn ở gần Sư phụ. Trong giờ nghỉ, khi tôi thấy Sư phụ vào phòng bên cạnh, tôi không chút do dự đi theo.

Khi bước vào, tôi nghe Sư phụ nói: “Tôi không đi xe đó nữa; vì tài xế không tốt!”

Tôi buột miệng nói: “Sư phụ, xin hãy đi xe của con!”

Sư phụ nhìn tôi và nói: “Xe của cô được. Vậy thì đi xe của cô.”

Giáo sư Lý từ hiệp hội khí công có vẻ không vui vì tôi đã cắt ngang cuộc hội thoại, nhưng vì chúng tôi biết nhau nên ông đã không chỉ trích tôi. “Tất cả các tài xế ở Đại Liên đều muốn lái xe cho một vị đại khí công sư. Tôi đã chuẩn bị bốn chiếc xe. Thế mà…” Ông dừng lại, nhìn tôi và tiếp tục: “Vậy thì chúng ta sẽ đi xe của cô.”

Nhờ vậy, tôi đã có một cơ hội trời ban được ở gần Sư phụ!

Một ngày, một vài người tổ chức lớp học và tôi theo Sư phụ tới Công viên Tinh Hải. Vị nữ khí công sư đi một chiếc taxi theo chúng tôi đến công viên. Trong công viên, bà liên tục khoe khoang về một số trải nghiệm trước đây của bà. Sư phụ nói với chúng tôi rằng: “Những người này không thể buông bỏ những thứ của họ, vậy nên họ khó có thể được cứu.”

Ngồi trên một tảng đá bên bờ biển, Sư phụ nhặt một cành cây nhỏ và viết trên đất:

Công năng bản tiểu thuật

Đại Pháp thị căn bản”

(Cầu Chính Pháp MônHồng Ngâm)

Tạm dịch:

Cầu chính Pháp môn

công năng là thuật nhỏ

Đại Pháp là căn bản

Sau đó, Sư phụ nói với chúng tôi về Pháp. Hôm đó, tôi nhận thấy mặt biển nhìn rất lạ: sóng đánh vào khu vực gần chúng tôi, nhưng bề mặt biển ở phía xa rất lặng. Sư phụ nói với chúng tôi rằng: “Hôm nay, tôi không chỉ giảng Pháp cho chư vị. Nhiều chúng sinh trên thiên thượng và dưới biển ở đây cũng được nghe.” Lúc đó, tôi mới chỉ tham gia vài bài giảng của Sư phụ, vì vậy tôi không hoàn toàn hiểu Ngài nói gì. Nhưng vì tôi tin mỗi lời Sư phụ nói đều là thật, nên tôi đã lắng nghe!

Một thời gian sau, vị nữ khí công sư mời tôi đến nhà bà và cho tôi xem một bức tranh. Bức tranh có hình một kim long bay từ dưới biển lên và một vị long nữ đang nắm râu của một con rồng.

Bà nói với tôi rằng: “Đây chính xác là nhưng gì tôi đã chứng kiến ở bờ biển vào hôm đó. Tôi đã mời một họa sĩ nổi tiếng ở Đại Liên đến nhà. Tôi miêu tả lại khung cảnh và ông ta đã vẽ lại. Tôi thấy con rồng vọt lên khỏi mặt nước, nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu con rồng đó do tôi đưa đến hay là Sư phụ Lý Hồng Chí đã đưa chúng đến.

Tôi lập tức đáp: “Sao bà có thể nghĩ rằng con rồng đó đến vì bà được? Sư phụ đã nói rằng chúng sinh trên thiên thượng và biển ở đó đang lắng nghe Sư phụ giảng!”

Dù bà có nói gì, thì bức tranh đó quả thực đã mô tả khung cảnh trên bờ biển vào hôm đó.

Vào ngày thứ tư của lớp học, Sư phụ đã đến nhà tôi. Hàng chục học viên khác theo sau. Chúng tôi cùng nhau xem video các bài công pháp của Sư phụ. Trong video, Sư phụ mặc một bộ đồ màu vàng và ngồi trên cỏ. Sư phụ hỏi: “Nhìn xem, tôi đang ngồi ở đâu?”. Một số học viên nhìn thấy được chân tướng nói lớn: “Trên đài sen!”

Mọi người đều nhìn thấy đài sen trừ tôi. Trong tâm, tôi đổ lỗi cho thị lực của mình kém. Sư phụ hỏi tôi: “Con có thể nhìn được không?” Thấy tôi không nhìn được, Ngài tiếp tục nói: “Ta sẽ khiến đài sen di chuyển để con có thể nhìn được.”

Lúc đó thì tôi đã thấy! Sư phụ ngồi trên đài sen nhiều tầng, cánh hoa nhẹ nhàng di chuyển. Đó thực sự như một phép màu.

Sư phụ lấy một quả cà chua từ cái đĩa gần đó. Ngài lấy hai tay bọc lấy và nói: “Ai đó có thể ăn.”

Tôi nhanh đáp: “Không, đừng ăn! Xin Sư phụ để nó ở đây để chúng con có thể nhìn nó.”

Tôi đặt quả cà chua lên trên nóc TV. Để so sánh, tôi đặt một quả cà chua khác bên cạnh. Có người thốt lên: “Nhìn kìa, quả cà chua đang tỏa sáng! Có một vị tiểu Phật bên trong!” Tôi thấy một tia sáng màu xanh ngọc phát ra từ chóp quả cà chua lên tới trần nhà. Quả thực có một vị tiểu Phật đang ngồi bên trong tia sáng. Không chỉ quả cà chua tỏa sáng, mà TV và tường cũng phát ra những tia sáng màu xanh ngọc. Chúng tôi đều kinh ngạc. Tối hôm đó, tôi vẫn có thể thấy TV và toàn bộ bức tường đang tỏa ánh sáng màu xanh ngọc. Quả cà chua tiếp tục chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ. Sau đó, khi quả cà chua bên cạnh bị nhũn, tôi thay thế nó bằng một quả cà chua tươi. Vào ngày thứ mười bảy, sau khi đổi quả cà chua kia bốn lần, quả cà chua mà Sư phụ chạm vào vẫn hoàn toàn tươi ngon. Tôi sợ rằng một ngày quả cà chua đó sẽ hỏng, vậy nên tôi đã để con tôi ăn nó. (Rõ ràng là ngộ tính của tôi rất thấp.)

Vào ngày hôm đó, Sư phụ giảng cho chúng tôi rằng vũ trụ đã bị lệch khỏi đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn và phải đối mặt với nguy hiểm. Ngài cũng nói rằng trái đất cũng sẽ phải đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng và Đại Liên có còn tồn tại được hay không vẫn chưa thể xác định được. Tất cả chúng tôi đều xin Sư phụ bảo vệ Đại Liên. Sư phụ đáp: “Nếu chúng ta giữ Đại Liên, vấn đề nước của nó phải được giải quyết đầu tiên.”

Lúc đó, có một đợt hạn hán nghiêm trọng ở Đại Liên diễn ra trong nhiều năm. Việc cung cấp nước thường bị cắt. Tuy nhiên, kể từ ngày Sư phụ nói vấn đề về nước phải được giải quyết, 20 năm đã qua và Đại Liên không còn rơi vào tình trạng thiếu nước nữa.

Vào ngày thứ sáu của khóa học, giáo sư Lý đã mời Sư phụ đi thăm thành phố. Ông mang theo hai máy ảnh cùng với bốn cuộn phim. Một nhóm người đi cùng. Dọc chuyến đi, tôi thấy Sư phụ không muốn chụp ảnh với những người kia, bao gồm một số khí công sư. Tôi nghĩ rằng vì Sư phụ không muốn chụp ảnh với họ, nên ảnh sẽ không ra được. Cuối cùng, Sư phụ gọi bốn học viên chúng tôi đến và chụp hai bức ảnh cùng chúng tôi.

Sau khi phim chụp được rửa, giáo sư Lý cho tôi xem một cuộn phim chưa sử dụng. Ông nói với tôi rằng: “Thật rất lạ. Khi tôi đi rửa phim, tôi thấy một máy ảnh bị thiếu phim chụp.” Tôi cho rằng có lẽ người thân của ông đã lấy phim ra. Ông đáp: “Không thể nào, vì máy ảnh luôn ở bên tôi. Tôi đã rửa những cuộn phim khác. Nhưng xem này, chúng đều bị hỏng. Chỉ có hai tấm ảnh này là không sao.” Hai bức ảnh này là hai bức mà Sư phụ chụp cùng bốn học viên chúng tôi. Giáo sư Lý xúc động nói: “Giờ thì tôi hiểu rồi! Sư phụ Lý Hồng Chí thực sự là một vị Phật!”

Sau khi tôi mang hai tấm ảnh về nhà, tôi cẩn thận xem bức ảnh thì thấy trong một bức có hai con rồng. Bức ảnh còn lại, có một thanh bảo kiếm ở phía trên đỉnh. Tôi đề cập việc này với Sư phụ khi đưa các bức ảnh cho ngài. Tôi hỏi Ngài xem có đúng là tôi đã thấy những con rồng và thanh bảo kiếm không. Sư phụ đáp: “Chẳng phải ở Đại Liên có hai vùng biển sao? Hai long vương đang hộ Pháp khi ta đến thành phố. Thanh bảo kiếm đó là kiếm vũ trụ của ta, uy lực vô cùng.”

Một vài năm sau, trong một giấc mơ, Sư phụ cho tôi mượn thanh bảo kiếm để chiến đấu với tà ác. Thanh kiếm quả thực uy lực vô cùng. Khi tôi múa thanh kiếm một vài lần, hàng vạn tà ác lập tức giải thể vào hư không.

Một ngày, bà Tôn, chồng bà và tôi đến thăm Sư phụ. Bà Tôn nói với Sư phụ rằng bà bị bệnh tim đã nhiều năm rồi. Bà thường xuyên phải nằm viện và đã bốn lần ở trong tình trạng nguy kịch. Trong những lần đặc biệt xấu, bà thậm chí không thể nằm và phải ngồi tựa vào gối để ngủ. Sư phụ đặt bàn tay trái của ngài xuống dưới bàn. Ngài nâng bàn bằng tay trái trong khi xoay bàn tay phải. Sau đó, Sư phụ thu tay và đi ra ngoài. Tôi nói với bà Tôn rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho bà.

Sau một lúc, Sư phụ quay lại. Ngài mỉm cười với bà Tôn và nói: “Đừng lo, bà bây giờ khỏe rồi. Bà không còn bệnh nữa, giờ bà có thể tập trung vào tu luyện rồi.” Bà Tôn đã tu luyện được hai thập kỷ. Bà chưa từng bỏ học Pháp hay luyện công. Tất nhiên, bệnh tim của bà không bao giờ còn tái phát nữa.

Tháng 4, tôi theo Sư phụ đến một quận phát triển. Trong bữa trưa, Sư phụ hỏi tôi: “Con đeo kính. Con bị cận thị à?” Tôi nói với Sư phụ rằng tôi bị cận thị. Sư phụ chỉ vào bức tranh trên tường và hỏi tôi: “Con hãy nhìn vào bức tranh kia. Con có nhìn nó được rõ không?”. Tôi nói rằng tôi không thể. Sau đó, Sư phụ xoa bóp lưng tôi từ trên xuống dưới ba lần và hỏi: “Bây giờ thì thế nào?” Tôi nói: “Con thấy tốt hơn trước rồi, nhưng vẫn không thể nhìn được rõ.”

Sau đó, Sư phụ nói với tôi rằng tôi không cần đeo kính nữa. Tôi nói với Ngài rằng không đeo kính tôi thấy không thoải mái, vì tôi đã quen sử dụng kính rồi – thêm nữa, mọi người xung quanh tôi sẽ nghĩ rằng tôi có vẻ lạ nếu đột nhiên không đeo kính. Sư phụ bảo tôi hãy đeo kính không độ. Sau cuộc hội thoại, tôi nhận thấy Sư phụ đang nhìn tôi không chớp mắt thể hiện sự không hài lòng. Tôi đột nhiên hiểu ra rằng: Sư phụ đã nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi đang từ chối tiếp nhận. Ngộ tính của tôi quá thấp! Tôi lập tức thay đổi cách nghĩ và nói với Sư phụ rằng: “Giờ con có thể nhìn được bức tranh rồi.”

Sau đó, trong một chuyến đi đến Nhật Bản, tôi mua một cặp kính không độ đẹp. Tuy nhiên, thị lực của tôi không tốt, dù có hay không có kính. Điều này kéo dài một năm cho đến một ngày, khi tôi vô tình ngồi trên kính và chúng bị gãy làm đôi. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang điểm hóa cho mình rằng tôi không nên đeo kính nữa. Đúng lúc đó, tôi đang đọc một mục hỏi đáp trong kinh văn của Sư phụ: một học viên hỏi về việc đeo kính và Sư phụ nói rằng việc phải đeo kính là do nghiệp.

Tôi thấy ngộ tính thấp của mình và lập tức ném kính vào thùng rác. Sau hôm đó, tôi đến nhà ga để gặp một số người. Khi nhìn quanh, tôi thấy mình có thể nhìn mọi thứ rất rõ ràng. Xúc động, tôi nhìn và nhìn. Tôi quên rằng mình định đến gặp ai đó cho đến khi người đó vỗ nhẹ vào vai tôi.

Một ngày, tôi theo Sư phụ vào phòng khách sạn của Ngài. Một tiếp tân khách sạn mở cửa phòng. Ngay khi chúng tôi bước vào phòng, TV tự động bật. Người tiếp tân rất ngạc nhiên. Tôi nhìn Sư phụ, Ngài mỉm cười và nói: “Điều này luôn xảy ra khi tôi vào một căn phòng.”

Vào ngày đầu tiên của khóa giảng, một phụ nữ bị liệt được chồng đưa đến. Các học viên gác cửa ngăn họ lại, nói với họ rằng Sư phụ ở đây để giảng Pháp, không phải để trị bệnh. Chính ngay lúc đó, Sư phụ đi ngang qua cánh cổng và nói với người học viên rằng: “Con có thể để họ vào.”

Trước khi lớp học bắt đầu, Sư phụ đã trị bệnh cho người phụ nữ. Cô ấy có thể cử động ngay lập tức! Vào lúc kết thúc lớp học cuối cùng, cô bước lên bục giảng, quỳ gối và cảm tạ Sư phụ vì đã cứu cô. Tất cả chúng tôi đã xúc động khi chứng kiến cảnh này.

Một tháng sau, một vài học viên và tôi đến thăm nhà bà. Trước đây, chúng tôi đã chứng kiến các trường hợp bệnh nhân dường như đã được các khí công sư khác chữa lành, nhưng các triệu chứng lại trở lại sau một vài ngày. Chúng tôi muốn xem bà hiện như thế nào. Bà sống trên tầng thứ năm của tòa nhà. Một hàng xóm nói với chúng tôi rằng bà không ở nhà mà đang đi tập thể dục. Theo hàng xóm, bà có thể leo cầu thang mỗi ngày và đi đến công viên địa phương để luyện công. Chúng tôi đã không đợi bà quay lại. Chúng tôi không cần phải tận mắt nhìn thấy bà. Huyền năng của Sư phụ phi thường đến nỗi các khí công sư khác không thể so sánh được.

Khi gần kết thúc khóa giảng, Sư phụ khuyến khích chúng tôi viết ra những cảm xúc và kinh nghiệm của mình về lớp học. Tôi đã viết với nước mắt lăn dài trên má. Tôi liên tục phải viết lại, nhưng ngay cả bản cuối cùng tôi vẫn để rơi một vài giọt nước mắt lên đó.

Tôi viết: “Hàng chục năm qua, tôi không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Là danh chăng? Sau khi tôi trở thành một quản lý cấp thấp, tôi nhận ra rằng danh không phải là những gì tôi muốn. Là tiền chăng? Sau khi tôi có tiền, tôi nhận ra rằng tiền cũng không phải là những gì tôi muốn. Tôi không chắc chắn được mình muốn gì, điều đó đã khiến tôi không yên. Sau khi tham dự lớp học chín ngày Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tìm được những gì mình đang tìm kiếm. Sư phụ đã thay đổi thế giới quan và nhận định của tôi về cuộc sống.”

Những lời này xuất phát từ đáy lòng tôi. Sau khi lớp học ở Đại Liên kết thúc, chúng tôi đưa Sư phụ đến điểm đến tiếp theo của Ngài, Cẩm Châu. Thần tích mà Sư phụ triển hiện trong chuyến đi Cẩm Châu đã khiến chúng tôi được mở rộng tầm mắt.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/2/318460.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/20/153745.html

Đăng ngày 21-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share