Bài chia sẻ của Tầm Chân, một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc,

[MINH HUỆ 5-11-2015] Kính chào Sư phụ tôn kính

Xin chào các bạn đồng tu!

“Thưa Sư phụ, con thực sự muốn là đệ tử chân chính của Ngài!” Tôi luôn lặp lại câu này trong tâm trí mỗi khi tôi gặp vấn đề hay làm sai. Tôi có thể cảm thấy sự từ bi của Sư phụ đang gia trì cho tôi và những ưu tư của tôi đều biến mất. Sau đó tâm tôi lại tĩnh trở lại.

Tôi thực sự xúc động và cảm tạ Sư phụ đã giúp tôi vượt qua các khảo nghiệm. Và năm nay tôi đang dần bước đi trên con đường tu luyện thực sự của mình. Sự từ bi và trí huệ của Đại Pháp đã giúp tôi phá bỏ được tâm ích kỷ cố chấp, từ lớp này đến lớp khác.

Điều này thật khó khăn, nhưng tôi cảm nhận được sự tốt lành và kỳ diệu của Đại Pháp. Thay đổi bản thân và loại bỏ mọi chấp trước, cũng như tin vào Sư phụ và Pháp là những chuyển biến lớn nhất của tôi trong năm qua.

Loại bỏ những chấp trước cô chấp và trở thành một đệ tử thực sự

Tôi là một đệ tử trẻ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2010. Quá trình tu luyện của tôi thật không dễ dàng; đôi khi tôi tu luyện tinh tấn, nhưng đôi khi thì không. Nguyên nhân thông thường là do tôi thiếu ý chí. Khi tôi mặc kệ các chấp trước và để chúng phát triển, thì nó mang đến cho tôi nhiều khổ nạn. Thậm chí tôi còn trượt dốc trong tu luyện vào cuối năm 2014.

Lấy ví dụ, khi tôi phát chính niệm, hai tay của tôi hay bị rủ xuống. Ngoài ra, tôi còn hay buồn ngủ khi đả tọa. Tôi cũng không giữ tâm bình ổn trong lúc học các bài giảng, và bắt đầu có mâu thuẫn với những người không phải học viên. Tôi liên tục có một giấc mơ bản thân đang đi thang máy và chiếc thang máy đã dừng ở nửa đường và bắt đầu lung lay.

Tôi biết điều này không ổn và rất lo lắng, tôi cũng cố gắng để quay lại tu luyện tốt hơn. Tôi phải đi làm mỗi ngày nhưng vẫn dậy trước 3 giờ 40 sáng để học thuộc Pháp. Tôi cũng nghe các bài giảng của Sư phụ trong lúc đi bộ, và học Pháp vào buổi tối. Tôi dùng toàn bộ thời gian của mình để tu luyện và từ bỏ mọi vướng mắc liên quan đến cuộc sống đời thường. Tôi đã in nhiều tài liệu về Đại Pháp và tặng cho mọi người. Thêm nữa, tôi còn nói với mọi người tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tôi cố gắng hết sức để tu luyện tinh tấn, nhưng tại sao tôi lại ở trong trạng thái này? Mọi người xung quanh tôi đều nói tôi trông rất lo lắng: Tôi luôn cau mày và trông như tôi đang chịu nhiều áp lực tinh thần. Khi tôi biết điều này, tôi cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ: “Làm sao các bạn có thể hiểu khó khăn thế nào để trở thành một đệ tử Đại Pháp gánh trên vai những trách nhiệm lớn như vậy? Làm sao tôi có thể dễ dàng đối đãi với những việc lớn thế này?”

Trạng thái tu luyện tệ hại của tôi vẫn tiếp tục đến khi tôi có nhiều mâu thuẫn nghiêm trọng với những người không phải học viên, và cuối cùng tôi đã nhận ra.

Một trong những nhân viên của tôi thường đi muộn từ 10 phút cho đến nửa tiếng. Đáng lẽ anh ấy phải làm thêm ít nhất nửa tiếng trước khi tan sở. Như vậy, anh ấy đã làm việc ít hơn nhiều so với việc anh ấy cần làm, và kết quả làm việc của anh rất tệ. Anh ấy luôn nộp báo cáo muộn và thường là sao chép những gì người khác làm.

Tính lười nhác và ích kỷ của anh ấy xuất hiện ở cùng thời điểm trạng thái tu luyện của tôi không tốt, điều này diễn ra trong bốn đến năm tháng. Tôi cũng nhẹ nhàng nói chuyện với anh ấy, cố gắng khơi gợi sự nhiệt tình và giúp anh ấy có hứng thú trong công việc. Kết quả là anh ấy cũng cải thiện được trong nhiều tuần, nhưng sau đó mọi việc lại quay lại như cũ. Tôi không có lựa chọn nào khác là phải hoàn thành công việc của anh ấy để đảm bảo có kết quả tốt. Tôi hy vọng anh ấy dần thay đổi và cải thiện trong công việc.

Sau khi một trong những khách hàng của tôi than phiền về anh ấy, người quản lý công ty đã nói chuyện với tôi. Có người nói tôi không giao việc đủ cho nhân viên và đó là lỗi của tôi khi khiến nhân viên trở nên lười biếng.

Tôi cảm thấy thật tồi tệ! Tôi làm việc nhiều đến mức không có thời gian để ăn trưa. Tôi đã làm tất cả để đẩy mọi người và công ty lên, nhưng kết quả là tôi lại bị mọi người phê bình.

Khi tôi nói chuyện với một nhân viên, anh ấy còn lừa dối tôi. Điều này khiến tôi giận dữ đến mức đã quát mắng anh ấy. Tôi nói anh ấy suy nghĩ nghiêm túc về những việc làm sai trái của mình. Tôi giận dữ đến mức mặt tôi đỏ lên.

Sau đó, tôi nhận ra mình lại làm sai một lần nữa, vì vậy tôi đã xin lỗi anh ấy. Anh ấy nói anh ấy biết mình cần suy nghĩ nghiêm túc về thái độ làm việc và cũng cảm ơn tôi. Tôi thực sự sốc về thái độ thay đổi đột ngột của anh ấy. Tôi cũng chợt nhận ra mình phải nghĩ về những việc mình làm chưa đúng.

Tôi đã hướng nội và nhận ra trạng thái của người nhân viên này phản ánh trạng thái tu luyện của tôi. Tôi đã học Pháp và luyện công mỗi ngày, nhưng tâm tính của tôi lại không đi cùng với Pháp. Tôi đã nghĩ đến những thứ khác trong lúc học Pháp.

Tôi nhận ra tôi muốn dùng Đại Pháp để bảo hộ mình; cho tôi trí huệ, các giá trị đạo đức cao, và có một thân thể khoẻ mạnh; cho tôi trở về Thiên giới; hay cho tôi đạt được những mục đích khác. Tuy nhiên tôi lại không thay đổi bản tính từ cơ bản. Tôi đã không biết tôi đang làm gì. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng lại không phải là người chân tu.

Tôi đã làm nhiều việc để chứng thực Pháp và để cho mọi người biết về cuộc bức hại, nhưng tôi cũng làm nhiều thứ khác cho bản thân, trong khi động cơ được ẩn sâu bên trong. Mỗi khi tôi giúp đỡ những người khác, nếu họ không cảm ơn tôi, tôi đều không vui. Điều đó thực sự là chấp trước vào tâm danh. Tôi luôn nghiêm khắc với người khác và cân đo họ với tiêu chuẩn của Pháp. Tôi nói về những thiếu sót của học viên, tôi nghĩ mình đang giúp họ đề cao tâm tính, nhưng thực ra, đó chỉ là tâm ghen tỵ của cá nhân tôi.

Tôi đã mượn danh Đại Pháp để che đậy ý định của riêng tôi. Tôi tách tu luyện khỏi cuộc sống hàng ngày của mình bởi tâm lười biếng và muốn tránh các rắc rối và can nhiễu. Tôi đã làm những việc mà các đệ tử Đại Pháp nên làm, nhưng tôi cũng làm những việc khiến chấp trước của tôi cũng tăng lên.

Khi tôi nghĩ về những chấp trước ẩn sâu của mình, chúng đều xuất hiện trong tâm trí tôi từng cái một, giống như từng cảnh ở trong phim. Và cuối cùng tôi cũng tìm ra con người thật ích kỷ của tôi. Tôi đã nghĩ mình tu luyện tốt, nhưng bây giờ thì sự tự tin đó của tôi đã biến mất hoàn toàn.

Thêm vào đó, tôi đột ngột nhận ra từng lớp dày đặc tâm ích kỷ và những vật chất khác vốn trước đây bao trùm tâm trí tôi, thì nay đã dần bị loại bỏ. Khi tôi dùng tiêu chuẩn của Đại Pháp để đo lường bản thân, tôi nhận thấy mình vẫn đứng ở điểm xuất phát trong tu luyện. Tôi đã không thực sự thay đổi bản thân từ cơ bản. Ma tính cũng tôi không bị xoá bỏ; thay vào đó nó còn phát triển mạnh lên và ẩn giấu rất sâu bên trong tôi.

Khi người nhân viên nộp đơn xin nghỉ, tôi đã bị sốc và quyết định thay đổi bản thân. Tôi cần phải tu luyện tinh tấn và loại bỏ tâm ích kỷ, cứu người, và cũng nhận biết rõ hơn về an bài của Sư phụ. Tôi đã hứa với Sư phụ rằng mình sẽ trở thành một đệ tử chân chính.

Tôi đã nói chuyện rất lâu với người nhân viên này và nói với anh rằng tôi tôn trọng quyết định của anh. Tôi chỉ ra những điều tốt và thiếu sót của anh, tôi hy vọng anh ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp. Chúng tôi đã có một buổi nói chuyện êm đẹp.

Tôi đã nói với anh ấy tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và tặng anh ấy một đĩa DVD Cửu Bình. Anh ấy đồng ý với những gì tôi nói, anh ấy cũng đồng ý thoái Đảng và nhận đĩa DVD.

Vào ngày cuối cùng, anh ấy mời các đồng nghiệp đến dự buổi tiệc chia tay với anh ấy. Tôi đã tặng anh ấy đĩa DVD Thần Vận và anh ấy đã nhận đĩa. Vào tối hôm đó, anh ấy đã gửi tin nhắn cảm ơn tôi. Tôi biết anh ấy thực sự biết ơn Đại Pháp đã cứu anh ấy, Sư phụ từ bi đã chuyển điều xấu trở thành điều tốt.

Sư phụ từ bi đã chờ đợi một thời gian dài để tôi thức tỉnh. Sau sự cố này, tâm tôi thực sự xúc động khi đọc các bài viết trên Tuần báo Minh Huệ. Tôi tinh tấn học Pháp và Sư phụ cũng điểm hoá cho tôi về việc tôi có chấp trước bảo vệ bản thân, nó là kết quả của tâm hiển thị và ích kỷ của tôi.

Tâm tính của tôi đã được đề cao lên tầng thứ mới. Tôi đã vượt qua dễ dàng nhiều khảo nghiệm và dần bỏ tự ngã. Cuối cùng tôi nhận ra sự huy hoàng của tu luyện thực sự.

Tôi ngộ ra rằng khi một người thực sự tu luyện, người đó sẽ nghĩ đến người khác và có tâm từ bi với mọi chúng sinh.

Gửi tặng tài liệu Đại Pháp với tâm từ bi

Tôi sống ở một thành phố bị ĐCSTQ kiểm soát chặt chẽ, ngay cả những người bình thường cũng bị kiểm soát và bị ngăn không cho biết thông tin về cuộc bức hại. Chính vì vậy, tôi đã đi phát tài liệu vào giờ nghỉ trưa. Thêm nữa, sau khi làm công việc này trong thời gian dài, tôi quyết định đến những toà nhà cao tầng để phát tài liệu.

Tôi là học viên duy nhất ở nơi tôi sinh sống, và nguồn thông tin duy nhất tôi có là đến từ Minh Huệ. Sư phụ đã nhiều lần điểm hoá cho tôi, và tôi cần tin tưởng tuyệt đối vào Sư phụ và Đại Pháp để vượt qua hoàn cảnh này. Nếu tâm tôi dao động, dù là nhỏ nhất thì cũng gây cho tôi những trở ngại. Tôi cũng cảm nhận được Sư phụ luôn bên cạnh khi tôi phát chính niệm. Tôi cũng tự hào khi được Sư phụ bảo hộ trong lúc đi phát tài liệu mỗi ngày. Việc đi ra ngoài này khá nguy hiểm, nhưng chỉ có đệ tử Đại Pháp mới có vinh dự để làm việc này. Với một niệm này đã giúp tôi bỏ dần tâm sợ hãi.

Một ngày nọ, tôi bị mắc kẹt trong một cầu thang tối với tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở sau lưng. Đứng một mình trong khoảng tối khiến tôi rất lo sợ. Lúc đó tôi có hai lựa chọn: Một là quay lại và đi ra ngoài mà không mang tài liệu; hai là tiếp tục trèo lên và làm những việc cần làm.

Tôi nhắm mắt lại và thầm hỏi Sư phụ: “Xin Sư phụ giúp con ra khỏi đây. Xin Sư phụ quyết định mọi chuyện cho con.” Sau đó tôi dựa vào các bức tường để bước hai hoặc ba bước cầu thang. Mỗi bước đi của tôi đều rất vững chắc và tôi không bị ngã. Khi tôi không còn sợ hãi, tôi đã nhìn thấy ánh sáng. Tôi biết Sư phụ chăm lo từng bước cho mỗi đệ tử của Ngài trên con đường tu luyện. Việc chúng ta cần làm là tiếp tục bước về phía trước.

Tôi phát từng tờ tài liệu với tâm từ bi và loại bỏ tự ngã. Sư phụ đã cho tôi thấy những kỳ diệu trong tu luyện.

Một lần khác, tôi chuẩn bị hơn 20 đĩa DVD Thần Vận và sẵn sàng đi phát đĩa tại một khu dân cư trong thời tiết lạnh giá. Chỗ tôi dự định đến cách khá xa công ty tôi.

Tôi không ăn trưa và phát chính niệm nhắm đến toà nhà để loại bỏ những nhân tố tà ác ngăn chặn chúng sinh được cứu: “Hãy để những người có tiền duyên nhận được tài liệu và hãy để những người đến can nhiễu tránh xa khỏi tôi.” Với ý niệm như vậy, tôi bước đi trong thời tiết lạnh giá.

Toà nhà này có 19 tầng, nên để tránh sự giám sát trong thang máy, tôi đi bộ lên tầng cao nhất và sau đó đi xuống. Tôi đặt một hoặc hai đĩa DVD ở từng tầng, tôi cảm nhận cơ thể của mình rất ấm áp và tôi không gặp trở ngại khi leo lên cầu thang. Tôi chỉ hy vọng nhiều người có thể lần đầu tiên xem được Thần Vận.

Khi tôi phát tài liệu, tôi lặng lẽ nói với những cư dân ở đó: “Mong bạn được hạnh phúc và bình an!” Nếu tôi nghe thấy tiếng ai đó, tôi sẽ không rời đi mà quay lại đưa cho họ tài liệu. Bởi tôi đã phát chính niệm và để cho những người có tiền duyên đến nhận tài liệu, nên họ đang đợi tôi. Tôi đã đưa tài liệu cho một gia đình có xe nôi ở bên ngoài, bởi tôi nghĩ đứa bé sẽ thích Thần Vận. Kết quả của ngày hôm đó thật tốt đẹp và không có trở ngại. Chúng sinh đơn giản là đang đợi chân tướng.

Khi tôi quay lại phòng ăn, người bồi bàn vẫn thân thiện chào hỏi tôi. Lúc đó tôi rất xúc động: Một người tốt như vậy lại không biết tai hoạ sẽ sớm xảy ra và nhiều người tốt có thể không được cứu. Tôi cảm thấy buồn cho họ. Họ đã đợi đến ngày hôm nay sau nhiều kiếp trầm luân, nhưng một số người sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội được cứu.

Mọi người xung quanh tôi đều có vẻ xa cách và con người thật bé nhỏ. Sau này tôi nhận ra cái tôi đồng hoá với Đại Pháp và từ bi với chúng sinh chính là cái tôi chân chính của mình.

Đào tạo nhân viên, nói cho họ biết về cuộc bức hại

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi trở nên thông minh, lanh lợi và tư duy hợp lý. Do vậy, tôi trở thành một người có tiềm năng nhất trong công ty và luôn nằm ở vị trí đứng đầu. Những sản phẩm tôi sáng tạo ra thường trở thành những sản phẩm tốt nhất. Dù vậy, tôi luôn để tâm thanh thản và duy trì tiêu chuẩn đạo đức cao, điều này giúp tôi hoà nhập cùng với các đồng nghiệp trong công ty.

Cuối năm ngoái, một trong những đồng nghiệp có yêu cầu tôi đào tạo cho họ kỹ năng phân tích tình hình kinh tế ở Trung Quốc. Tôi nhận ra đây là điểm hoá của Sư phụ rằng tôi nên nhân cơ hội này để nói với chúng sinh về Đại Pháp.

Nhưng quan niệm người thường của tôi lại nổi lên, có khoảng 20 người ở trong một phòng và tôi không đủ tự tin để công khai nói với họ về cuộc đàn áp. Tôi lo lắng ai đó sẽ phản ánh lên cấp trên, hay người nào đó không chấp nhận sự thật. Nếu tôi không xử lý được tốt, tôi sẽ bị mất mặt và mất uy tín.

Điều này giống như có một tảng đá đè nặng lên tâm tôi và làm tôi không thở được. Tôi biết tôi nên làm gì, nhưng tâm người thường đang ngăn cản tôi lại.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Sư phụ cũng giảng:

“Là sinh mệnh của cựu vũ trụ, bao gồm hết thảy các nhân tố sinh mệnh, thì trong sự kiện Chính Pháp này, trong sự tuyển trạch của tôi, thì tất cả các sinh mệnh đều chiểu theo điều tôi tuyển trạch mà viên dung nó, chọn ra biện pháp tốt nhất của chư vị, không phải là để biến đổi những gì mà tôi muốn, mà là chiểu theo [lời] mà tôi nói để rồi viên dung nó; đấy là Thiện niệm to lớn nhất của các sinh mệnh trong vũ trụ.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi nhận ra tôi đang dùng quan niệm người thường để đo lường an bài của Sư phụ. Tôi cũng nghĩ về bản thân thay vì cho chúng sinh đang mong đợi sự thật. Những ý niệm của tôi đang đối ngược với những yêu cầu của Sư phụ. Tuy nhiên, khi nhớ lại những lời Sư phụ dạy, những lo lắng của tôi đều biến mất và tôi quyết định làm tốt những gì tôi có thể làm.

Tôi lên kế hoạch đưa ra danh sách những vấn đề kinh tế của Trung Quốc ngày nay, phân tích và đưa ra lý do: Đảng Cộng sản Trung Quốc đang huỷ hoại niềm tin của người Trung Quốc, đạo đức, và văn hoá trong vài thập kỷ. Sau đó tôi sẽ nói với họ lý do thực sự Pháp Luân Đại Pháp bị đàn áp. Tôi quyết định sẽ có hai buổi đào tạo, buổi đầu tiên sẽ tập trung vào những vấn đề kinh tế và buổi thứ hai là tập trung vào Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đã tiến hành buổi đào tạo đầu tiên vào trước kỳ nghỉ tết Âm lịch.

Các đồng nghiệp của tôi nói buổi đào tạo đó rất tốt. Họ thực sự sốc khi biết tại sao đạo đức ở Trung Quốc lại trượt dốc như vậy. Tôi rất vui và nghĩ buổi đào tạo thứ hai sau kỳ nghỉ tết Âm lịch sẽ thành công tốt đẹp.

Nhưng sau đó cơ thể tôi trải qua nghiệp bệnh và tôi cảm thấy không khoẻ. Tôi cũng gặp nhiều can nhiễu đến từ gia đình. Lúc đó tôi không thể đề cao tâm tính của mình và cũng không có ý tưởng để viết nội dung cho lần đào tạo thứ hai. Tôi cảm giác như bị kiệt sức và chỉ viết được vài dòng bản thảo.

Trong lúc học Pháp, Sư phụ đã điểm hoá cho tôi: dùng cửu bình để giảng chân tướng. Theo cách này, tôi đã vượt qua được sợ hãi và sử dụng các phần trong đĩa DVD cửu bình cho chương trình đào tạo của tôi.

Buổi đào tạo được tổ chức vào buổi chiều, tôi đã dành buổi sáng để xem lại các tài liệu và phát chính niệm. Thông qua thiên mục, tôi nhìn thấy ánh sáng ở không gian khác. Cơ thể tôi trở nên ấm áp, và tôi không còn tạp niệm hay suy nghĩ người thường nữa. Tôi chưa bao giờ trải nghiệm trạng thái như vậy trong lúc phát chính niệm. Tôi biết Sư phụ đang gia trì cho tôi để tôi có thể làm tốt.

Trong buổi đào tạo, tôi đã cho đồng nghiệp xem những phần của cửu bình và phân tích tại sao ĐCSTQ huỷ hoại nền kinh tế, điều khiển tâm trí con người và huỷ hoại niềm tin của họ – lấy ví dụ chính là Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã cho họ xem nhiều tấm hình được chụp khi Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền tại Trung Quốc trước năm 1999 cũng như những khía cạnh tốt đẹp mà truyền thông báo cáo. Tôi cũng cho họ xem những tấm hình và bài báo về Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền trên thế giới sau khi cuộc bức hại xảy ra. Sau đó tôi phân tích chi tiết về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn.

Các đồng nghiệp đều lặng lẽ lắng nghe, sau đó họ thở dài và lắc đầu khi họ nhìn thấy sự tàn bạo của ĐCSTQ. Họ cũng rất tò mò về Đại Pháp được hồng truyền trên thế giới. Họ thậm chí còn cười khi thấy những bằng chứng giả mạo về vụ tự thiêu.

Tôi so sánh ĐCSTQ với các tổ chức tà giáo. Một người với giọng nói nhỏ đã đồng ý với tôi: “Nó thực sự là tà giáo!”

Tôi dùng phần mềm giao tiếp của công ty để hỏi những người tham dự có muốn thoái ĐCSTQ không.

Một người nói: “Tôi đã đọc nhiều hơn những gì bạn nói. Chúng tôi luôn xem thông tin tại các website hải ngoại.”

Người khác nói: “Tôi cũng biết một số điều, nhưng buổi đào tạo này đã giúp tôi hiểu rõ hơn”. “ĐCSTQ thực sự là tà giáo. Tôi tin vào Phật Pháp và không tin những lời của ĐCSTQ. Tôi muốn thoái khỏi nó.”

Một đồng nghiệp lúc đầu tôi nghĩ sẽ phản đối tôi cũng nói: “Tôi sẽ thoái đảng ngay bây giờ. Ông tôi đã bị ĐCSTQ bức hại và ông luôn tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp là tốt – ông cũng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp sau này sẽ lấy lại được thanh danh.“

Tôi đã thực sự sốc và xúc động khi nghe những lời này.

Cuối cùng, thông qua buổi đào tạo, mọi người làm trong phòng tôi đều lựa chọn thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó.

Đến giờ tôi đã có nhận thức mới về “thiện niệm to lớn nhất”. Là một đệ tử, tôi cần viên dung vô điều kiện với yêu cầu của Sư phụ cần và nỗ lực tối đa phóng hạ tự ngã, để mang đến cho chúng sinh cơ hội được phúc báo. Đó cũng là cơ hội tốt nhất giúp tôi đề cao tâm tính. Không chỉ vậy, xuyên suốt chính là từ bi hồng đại của Sư phụ. Sư phụ đã làm nhiều việc để cứu độ chúng sinh. Nhiều chúng sinh sẽ không được cứu nếu đệ tử dùng quan niệm người thường để phán xét những an bài của Sư phụ.

Loại bỏ tự ngã

Trước đây tôi cách rất xa so với yêu cầu của Đại Pháp. Tôi có một chấp trước rất mạnh vào bản thân và chủ nguyên thần thì không thực sự mạnh mẽ, thêm nữa tôi cũng không kiểm soát được bản thân. Những chấp trước và nghiệp tư tưởng đã dày vò tôi, vì thế tôi đã viết bài chia sẻ này để phơi bày chúng ra. Đồng thời, tôi cũng cố gắng viết bài chia sẻ với tâm thuần tịnh để tóm tắt lại một năm tu luyện và cũng đặt định cho một chặng đường mới.

Tôi muốn tu luyện thực sự tinh tấn, loại bỏ chấp trước mạnh mẽ và thay đổi bản thân. Tôi cần phải xứng đáng ơn từ bi khổ độ của Sư tôn và xứng đáng với những người đang hy vọng tôi sẽ cứu họ.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/5/318556.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/10/153603.html

Đăng ngày 10-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share