[MINH HUỆ 9-11-2015] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tháng 7 năm 2006, tôi bị bắt giữ và bị giam tại trại tạm giam địa phương. Vì không chịu từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi đã bị kết án tù.

Luôn tiếp cận mọi người trong trại tạm giam

Ngày đầu tiên ở trong trại tạm giam, tôi bị các tù nhân đánh đập. Họ bắt tôi phải lau sàn nhà 100 lần. Tôi tự hỏi làm sao để mình có thể cứu người trong một môi trường như vậy, và lời giảng của Sư phụ đã hiện lên trong tâm trí tôi:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (Lý TínhTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Vì tôi có tâm nguyện cứu người, nên Sư phụ đã thay đổi môi trường cho tôi. Trưởng buồng giam tiếp cận tôi và hỏi xem tôi đến từ đâu. Chúng tôi nhận ra rằng mình đến từ cùng một thành phố. Vì vậy, anh ta đã tử tế với tôi hơn và để tôi ngủ trên giường lớn.

Tôi chung giường cùng với hai thanh niên trẻ. Tôi nói với họ Pháp Luân Đại Pháp thực sự là gì và khuyên họ nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cả hai người họ đều quyết định làm tam thoái. Một người chưa đến 18 tuổi nói với tôi rằng: “Nếu như sớm biết Pháp Luân Đại Pháp, tôi có lẽ đã không ở đây. Ở đây, trong trại tạm giam, tôi đã đánh một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thật sự quá xấu rồi.” Tôi nói với cậu: “Giờ cậu được cứu rồi, vì cậu đã biết chân tướng và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).”

Trưởng trại tạm giam không thể chấp nhận được việc tôi hòa thuận với các tù nhân. Vậy nên, ông ta đã chuyển tôi tới buồng giam của các phạm nhân giết người. Nhiều người trong số họ phải đeo khóa ở chân và tất cả họ đều trông rất đáng sợ. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ.

Nhiều phạm nhân không có đủ thức ăn, vậy nên tôi đã chia sẻ phần bánh mì của mình cho một phạm nhân mỗi ngày. Anh rất biết ơn tôi. Tôi nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp và các học viên đã cố gắng trở thành người tốt như thế nào. Anh cẩn thận lắng nghe và cuối cùng đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi nói chuyện với các tù nhân khác và khá hòa thuận với họ. Một số tù nhân trẻ còn kính trọng gọi tôi bằng “chú”.

Một vài tháng sau, tôi bị chuyển tới một buồng giam dành cho người bệnh. Tôi giảng chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp ở đó và đã thuyết phục một vài người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một thanh niên trẻ tuổi nói với tôi rằng anh có một giấc mơ sau khi thoái ĐCSTQ, trong giấc mơ anh nhìn thấy một vị kim Phật khổng lồ đang nhìn mình. Tôi nói với anh rằng: “Anh có tiền duyên với Phật. Anh sẽ có tương lai tươi sáng nếu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh nên tu luyện, nếu anh có cơ hội.” Anh đã vui vẻ đồng ý.

Tôi khá hòa thuận với người đứng đầu các phạm nhân. Nhưng một ngày, anh ta báo cáo với trưởng trại tạm giam rằng bệnh của tôi đã khỏi và tôi nên được chuyển tới một buồng giam thông thường. Vì vậy, họ đã đưa tôi tới một buồng giam khác. Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao anh lại muốn tôi chuyển đi. Sau đó, tôi nhận ra rằng đây là an bài của Sư phụ, để tôi có thể tiếp cận nhiều người hơn.

Tại buồng giam mới, tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau đó, tôi nói chuyện với trưởng buồng giam về Đại Pháp. Tôi giải thích chi tiết về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và viết Luận Ngữ cho anh ta đọc. Tôi cũng thuyết phục anh ta thoái Đảng. Nhờ vậy, tôi đã tạo được môi trường tốt để giảng chân tướng trong buồng giam này. Sau đó, hầu hết các tù nhân đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tổng cộng, ở trại tạm giam đó, tôi đã thuyết phục hơn 30 người làm tam thoái.

Thay đổi môi trường khắc nghiệt trong tù

Một năm sau, tôi bị chuyển tới một nhà tù. Vào đêm tôi đến, nhà tù tổ chức một buổi họp tất cả các phạm nhân bị giam ở đó, chủ đề là không ai được phép nói chuyện với tôi, bất cứ ai vi phạm nguyên tắc này sẽ bị phạt.

Có một học viên khác bị giam trong nhà tù này. Nhà tù lo sợ chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau, nên đã chỉ định cho bốn người giám sát tôi 24/7. Tôi không được phép nói chuyện với bất cứ ai.

Tôi bắt đầu phát chính niệm mạnh mẽ. Sau đó, một số phạm nhân bắt đầu tiếp cận và nói chuyện với tôi. Sau một thời gian, khi chúng tôi quen thân nhau hơn, tôi bắt đầu nói chuyện với họ về Đại Pháp. Tôi nói với họ về sức khỏe và tinh thần của mình đã tốt lên như thế nào nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng giúp đỡ họ về mặt tài chính, thường cho họ vay tiền hoặc đồ ăn. Một số phạm nhân bảo tôi đừng làm như vậy, vì tôi sẽ không bao giờ được trả lại tiền. Tôi nói: “Thế cũng được. Ai cũng có thể có những khó khăn về tài chính.” Khi gia đình mang đồ ăn cho tôi, tôi chia sẻ với các phạm nhân. Họ rất biết ơn tôi. Sau đó, một số phạm nhân muốn chia sẻ đồ ăn cho tôi. Chúng tôi nói chuyện thường xuyên hơn, và họ ngày càng quan tâm đến những gì tôi nói.

Một ngày, một phạm nhân được phân công giám sát tôi hỏi: “Anh có kinh văn mới của Sư phụ phải không? Nếu có thì sao không chép ra một bản đưa cho học viên kia?” Tôi viết ra bài kinh văn và anh đã giúp tôi chuyển tới bạn đồng tu. Vì tôi đã giảng chân tướng cho tất cả những phạm nhân được phân công giám sát tôi và thuyết phục họ làm tam thoái, nên môi trường của tôi ngày càng tốt hơn.

Tôi chủ động tiếp cận với những người mới đến và cố gắng giúp họ theo những cách khác nhau. Sau đó, tôi nói với họ rằng những câu chuyện mà Đảng Cộng sản đã công bố để công kích Pháp Luân Công đều là dối trá và thuyết phục họ thoái Đảng.

Một cựu quân nhân thường nói chuyện với tôi. Tôi nói với ông rằng Pháp Luân Công được tập luyện ở hơn 100 quốc gia. Tôi cũng nói với ông chân tướng về tội ác thu hoạch tạng từ các học viên Pháp Luân Công do nhà nước hậu thuẫn, đặc biệt trong các bệnh viện quân đội. Ông rất bất bình trước sự bất công. Tôi cũng tặng ông một số bài viết và thơ của Sư phụ. Ông rất thích và đã nhờ tôi giúp ông đăng tuyên bố thoái Đảng của mình.

Có một người say mê cờ vua ở trong buồng giam. Anh rất kỳ lạ, không qua lại với bất kỳ ai. Tôi tiếp cận anh và nhờ anh dạy tôi cách chơi cờ vua. Một lúc sau, tôi nói chuyện với anh về Đại Pháp. Anh nói: “Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Ngày nay có quá nhiều người xấu. Những người đó không đáng tin.”

Ngay trước khi sắp được thả, anh bị hết đồ ăn. Tôi đã chia sẻ đồ ăn của tôi cho anh. Anh nói: “Tôi không thể nhận được, vì rất có khả năng là tôi sẽ không có cơ hội trả lại cho anh.” Tôi bảo anh đừng lo lắng về chuyện đó. Anh thốt lên: “Học viên Pháp Luân Công các anh thực sự là những người tốt!”

Một lần, tôi cho một người mới đến cái ghế đẩu của tôi và lấy một cái ghế bị gãy cho mình. Anh rất biết ơn tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho anh. Anh nói: “Tôi từng nghe được một số thông tin về việc này. Anh em họ của tôi từng tu luyện Pháp Luân Công, nhưng đã từ bỏ sau khi cuộc đàn áp bắt đầu.” Tôi đã thuyết phục anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó, bất cứ khi nào gặp tôi, trong hành lang hoặc trong sân, anh đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Có người bảo anh phải cẩn trọng. Anh nói: “Nói vậy thì sao? Tôi chỉ muốn hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Biết tôi đã nói chuyện với nhiều người, nhà tù không cho tôi ra khỏi tòa nhà trong giờ giải lao. Sao tôi có thể nói chuyện với các phạm nhân bị giam ở đơn vị khác? Tôi nói với giám đốc nhà tù rằng: “Tôi phải ra ngoài. Tôi bị đau đầu và tôi cần không khí trong lành.” Vậy nên, ông ta đã cho phép tôi ra ngoài.

Trong giờ giải lao bên ngoài, tôi gặp một đồng tu bị giam trong cùng nhà tù, nhưng ở đơn vị khác. Tôi hỏi xem anh đã cố gắng giảng chân tướng chưa. Anh nói anh chưa. Vậy nên, tôi đã chia sẻ kinh nghiệm và nhận thức của mình với anh. Tôi nói với anh rằng: “Chúng ta nên tận dụng tất cả các cơ hội để cứu người. Vì chúng ta đã ở đây rồi, chúng ta nên sử dụng môi trường này để cứu người.” Lần sau, tôi gặp lại anh ấy, anh nói với tôi rằng anh cũng đã thuyết phục được rất nhiều người thoái ĐCSTQ.

Một tháng trước khi tôi được thả, một học viên bị đưa tới nhà tù này. Vì anh bắt đầu tuyệt thực, nên nhà tù đã đưa một số phạm nhân đến để bức thực anh. Vậy nên, tôi đã nói với họ rằng: “Các anh đã biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt rồi. Các anh không được tra tấn học viên đó.” Họ nói rằng họ phải làm bất kỳ điều gì được sai, nhưng sẽ cố gắng tránh làm việc đó.

Sau đó, một phạm nhân nói với học viên mới bị giam đó rằng: “Tôi biết một học viên khác (ý chỉ tôi), sắp được về nhà. Hãy nói với tôi làm sao để anh ấy có thể giúp anh, và tôi sẽ truyền đạt lại thông điệp của anh cho anh ấy.” Học viên đó nhờ tôi gọi điện về cho gia đình anh, vì họ không được thông báo về việc anh đã bị bắt và giam giữ ở đó. Phạm nhân đó đã đưa số điện thoại của anh cho tôi và tôi đã gọi điện về cho gia đình anh ấy sau khi tôi về nhà.

Ngay trước khi được thả, tôi nói chuyện với giám đốc nhà tù. Tôi nói với ông rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Tôi nói về những lời dối trá mà chính phủ đã tạo ra, các học viên đã bị tra tấn trong nhiều nhà tù nghiêm trọng như thế nào và tội ác mổ cướp tạng. Ông đã bị sốc.

Ông hỏi: “Tất cả những điều này là sự thật sao?” Tôi nói: “Có bằng chứng cho tất cả điều này. Cộng đồng quốc tế biết về điều đó. Trong tương lai, tất cả những bằng chứng này cũng sẽ được công khai ở Trung Quốc. Mọi người sẽ hiểu về cuộc đàn áp.”

Mặc dù ông không thoái ĐCSTQ, nhưng ông đã biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi bị giam trong tù ba năm. Tính cả những người mà tôi đã nói chuyện trong trại tạm giam, tôi đã thuyết phục 120 người thoát xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Nhờ được Sư phụ giúp đỡ, tôi đã mang được danh sách tên theo mình và công bố trên trang web, nơi tất cả các tuyên bố thoái ĐCSTQ được đăng.

Đã sáu năm kể từ khi tôi ra tù. Một số ký ức đã bắt đầu mờ nhạt khi tôi cố gắng viết ra chúng. Có lẽ đó là can nhiễu. So với những gì các học viên khác đã làm để cứu người, nỗ lực của tôi rất nhỏ. Được các đồng tu khích lệ, tôi đã viết ra những kinh nghiệm của mình trong lần Pháp hội này.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/9/318558.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/18/153726.html

Đăng ngày 08-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share