Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-09-2015] Cha tôi bị dán nhãn “phản cách mạng” và bị giam trong suốt thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa. Cả gia đình tôi bị bức hại và bị đưa đến một làng quê nông nghiệp thuộc tỉnh Hồ Bắc. Chúng tôi đã sống ở đó trên 10 năm nhờ vào rau cỏ dại, vỏ cây và đã phải chịu nhiều thống khổ tột cùng. Điều này đã tiếp diễn cho đến khi cha tôi được minh oan và được thả ra khỏi trại giam.

Sự chuyển biến của gia đình anh trai cả tôi

Cha mẹ tôi là Phật tử và chúng tôi được nuôi dạy sống lương thiện. Nhưng một trong số các chị dâu của tôi có tính cách không thân thiện và thường gây sự, cãi vã với mọi người trong gia đình.

Hơn 10 năm trước, chị dâu tôi được chẩn đoán mắc bệnh tuyến giáp với một khối u lớn phát triển ở cổ. Trong lúc khí công đã trở nên phổ biến ở Trung Quốc vào năm 1993, chị đã luyện một môn khí công đặc biệt trong hai năm, nhưng sức khỏe của chị vẫn không được cải thiện.

Một người bạn của chị được chẩn đoán suy gan giai đoạn cuối đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Người bạn đó đã nói với chị dâu tôi rằng chị ấy đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được khoảng một tháng và nói rằng đó là một môn tu luyện tuyệt vời. Gương mặt chị ấy hồng hào và tràn đầy sức sống. Chị cũng muốn chị dâu tôi tu luyện Đại Pháp.

Chị dâu tôi sợ rằng mình bị lừa gạt, vì vậy chị đã bảo chồng cùng tu luyện với mình. Lúc đó anh tôi đang phải chịu đựng chứng rối loạn tiền đình. Anh đã thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau nhưng bệnh của anh đã chuyển sang giai đoạn nghiêm trọng. Anh quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo đề nghị của vợ mình. Trong thời gian ngắn, anh đã trở nên khỏe mạnh. Sau đó chị dâu tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tính cách của chị đã cải thiện và chị ấy đã thân thiện với mọi người hơn. Sự việc này đã tác động sâu sắc đến tôi.

Khi tôi cùng chị dâu đi mua sắm, đột nhiên chị cảm thấy ngứa ở cổ họng và đã ho ra một miếng thịt nhỏ cỡ như hạt đậu. Chị đã mang mẫu thịt nhỏ đó đến bệnh viện xét nghiệm và được cho biết đó là một khối u. Chị đã không còn bị vấn đề về tuyến giáp nữa và trở nên khỏe mạnh.

Khi con trai và con gái của họ thấy được sự biến đổi đáng kể của cha mẹ mình, cả hai cháu đều bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu trai bị thủng màng nhĩ trong một lần đánh nhau với các bạn và bị điếc. Trong dịp Hội Sức khỏe Đông Phương tổ chức tại Bắc Kinh năm 1993, Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã chữa trị bệnh điếc cho cháu.

Lưng gù thành thẳng

Anh trai và chị dâu tôi đã đưa mẹ chúng tôi đến tham gia khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp lần thứ nhất được tổ chức ở Thiên Tân vào tháng 1 năm 1994. Mẹ tôi đã 73 tuổi. Lưng bà bị còng nặng tạo thành một góc 90 độ và không thể ngẩng đầu lên được. Bà đã mất hy vọng có thể chữa lành bệnh.

Khi Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp. Mẹ tôi bị điếc, không thể nghe được gì và bà trở nên rất lo lắng. Sư phụ đã nói rằng: “Một vài người không thể nghe được, vì vậy bây giờ tôi sẽ làm cho họ nghe được.” Đột nhiên mẹ tôi đã có thể nghe lại được sau khi Sư phụ nói điều đó.

Sau đó bà cảm thấy như mình đang cao lớn lên, vì vậy bà đã hỏi anh trai tôi xem có thấy điều gì lạ thường với bà không. Anh trai tôi đáp: “Mẹ không phải là cao lớn hơn, nhưng lưng mẹ không còn bị gù nữa.”

Mẹ tôi cũng cảm thấy như bà đã trẻ lại 38 tuổi và trải nghiệm một thân thể vô bệnh.

Không lâu sau đó, mái tóc bạc của mẹ tôi đã chuyển thành đen. Bà tham gia thêm hai khóa giảng Pháp nữa. Thậm chí bà còn đến tham gia khóa giảng Pháp ở Trường Xuân. Khi khóa học bắt đầu, mọi người đứng chờ dọc theo lối đi mà Sư phụ đi vào. Mẹ tôi cũng đứng ở bên lề của lối đi, nhưng Sư phụ đã xuất hiện trước mặt bà, áp một tay trước ngực Ngài và nói: “Chúng ta ở đây vì mối duyên tiền định.”

Không góp quỹ

Khi được chứng kiến sự thay đổi sức khỏe lạ thường của mẹ mình, em trai tôi cũng bắt đầu luyện công. Ngay lập tức, cậu ấy cảm thấy có một Pháp Luân đang xoay chuyển ở bụng dưới. Cậu ấy đã kể với tôi rằng Pháp Luân đó trông như thế nào và vẽ lại hình ảnh của nó cho tôi xem. Cậu ấy cũng giục chị tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chị gái tôi đã sống sót sau trận động đất ở Đường Sơn năm 1976. Chị bị gãy ba đốt sống lưng, gãy xương hông và xương chậu. Các cơ bắp ở chân phải chị bị teo và không đi lại được. Chị không thể kiểm soát được đường ruột, và bị hội chứng sau chấn động và bệnh tim. Chị đã nghĩ rằng mình không còn sống được bao lâu nữa và nhờ tôi làm mẹ đỡ đầu cho con gái chị.

Khi anh trai tôi thuyết phục chị ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chị đáp: “Em đã cận kề cửa tử, tu luyện làm gì nữa?” Mặc dù vậy gia đình tôi vẫn mở băng luyện công cho chị ấy xem. Sau đó chị ấy đến bệnh viện để kiểm tra và được thông báo rằng chị không còn bị ung thư nữa. Tất cả những gì chị ấy đã làm là chỉ là xem băng luyện công có một lần! Chị đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Em gái và em trai tôi đã đến tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ ở thành phố Thạch Gia Trang vào tháng 3 năm 1994. Trong khóa học, khi em gái tôi đang luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, một cái trụ dày xuất hiện giữa hai cánh tay. Khi hỏi Sư phụ về điều đó, Sư phụ bảo cô ấy rằng đó là một Pháp Luân hình trụ.

Khi trở về nhà, em gái tôi đã ném tất cả các loại thuốc của mình vào giỏ rác, và cũng không cần phải đeo kính cận nữa vì thị lực đã trở lại bình thường. Sau nửa năm tu luyện, mọi bệnh tật của em gái tôi đều đã biến mất.

Để cảm tạ Sư phụ, em gái tôi đã tặng 500 nhân dân tệ cho một điểm luyện công ở địa phương, nhưng vài ngày sau, em nhận lại được số tiền với lời nhắn: “Cảm ơn rất nhiều, Pháp Luân Đại Pháp.” Sự vị tha của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu giúp nhiều người khỏi những khó khăn và đau khổ, nhưng lại không cần bất kỳ thù lao và tiền bạc. Điều này đã khiến gia đình chúng tôi kính trọng Đại Pháp sâu sắc.

Em gái tôi bị bại liệt từ khi còn nhỏ khiến chân phải của em bị ảnh hưởng. Em không thể di chuyển chân từ bên này qua bên kia và thật khó có thể để em ngồi song bàn. Tuy nhiên sau một quá trình khổ luyện, em đã có thể ngồi song bàn. Không ai có thể nói rằng chân em đã từng bị bại liệt.

Sẵn sàng tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ

Mặc dù được chứng kiến những thay đổi kỳ diệu của người thân, nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy động lực để tu luyện. Anh trai thứ ba của tôi, người đã tu luyện Phật giáo Tịnh Độ trong nhiều năm, cũng không thể chấp nhận Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ, giám đốc điều hành đã yêu cầu tôi làm giả sổ sách kế toán và giúp ông ta tham ô tiền. Khi tôi từ chối, ông ấy đã tát tôi hai cái. Trong lúc không kìm chế được cảm xúc bản thân, mọi nỗi bất hạnh, nhẫn nhục đã tích tụ trong thời gian dài bỗng chốc được đẩy đến đỉnh điểm. Tôi thuận tay quơ lấy các linh kiện ô-tô bên cạnh và ném thẳng từng cái từng cái một vào giám đốc. Nếu một trong những linh kiện kim loại nặng trịch đó mà trúng vào ông ấy thì ông ấy có thể sẽ bị thương hoặc thậm chí bị chết.

Do bị huyết áp thấp, nên khi chuẩn bị làm hại tới ai đó, tôi bị nôn mửa và ngất đi. Khi tôi tỉnh lại thì trời đã gần tối. Khi về đến nhà, tôi đã nghĩ đến việc tự tử, nhưng tôi không thể bỏ lại bố mẹ và con gái tôi.

Trong khi đang bị cơn đau đầu hành hạ, chị dâu nhờ tôi giúp chị chuẩn bị bữa sáng. Chúng tôi có nhiều khách tới để tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Đại học Công an Bắc Kinh, để quyên góp cho Quỹ ngân sách Kiến nghĩa dũng vi. Đột nhiên tôi muốn tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Tận dụng tối đa cơ hội

Khi nhìn thấy Sư phụ bước lên sân khấu, mọi đau đớn trong cơ thể tôi đột nhiên biến mất. Tôi thấy Sư phụ quen thuộc một cách lạ lùng như thể tôi đã từng gặp Ngài trước đây. Sư phụ càng giảng tôi lại càng muốn nghe. Đây không phải là một thầy khí công, tôi nghĩ, đây là một vị Phật tới để cứu độ chúng sinh. Tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất cơ duyên này.

Sư phụ đã tặng tất cả 65.000 nhân dân tệ, là số tiền thu được từ khóa giảng Pháp, cho Quỹ ngân sách Kiến nghĩa dũng vi.

Sáng sớm hôm sau, tôi đã đi cùng chị dâu đến điểm luyện công buổi sáng ở công viên. Khi nhắm mắt lại, tôi thấy toàn khung cảnh điểm luyện công là màu đỏ, và có nhiều Pháp Luân với màu sắc khác nhau giăng khắp nơi. Khi ôm Pháp Luân, tôi thấy những Pháp Luân nhỏ đang xoay chuyển trên mỗi ngón tay ở bàn tay trái của tôi, và một chuỗi những Pháp Luân lớn kéo dài từ cánh tay trái chạy dọc theo bên trái xuống đến chân. Pháp Luân đang giúp tôi điều chỉnh thân thể, bởi vì thân thể bên trái của tôi đã bị tê liệt trong thời gian dài.

Khi luyện đến bài công pháp thứ năm, tôi không thể ngồi song bàn. Tôi cũng không thể ngồi đơn bàn quá hai phút. Tôi cắn chặt răng, nhưng tôi không thể duy trì được thanh tịnh. Cuối cùng, vài học viên bảo tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi đã cầu xin Sư phụ ba lần và lần nào Ngài cũng xuất hiện và dạy tôi luyện các bài công pháp.

Những trải nghiệm phi thường

Khi anh trai thứ ba của tôi thấy rằng ngay cả tôi, người cứng đầu nhất trong gia đình cũng đã trở thành một học viên Đại Pháp, anh ấy cũng quyết định đi Tế Nam cùng chúng tôi, ôm giữ một thái độ “đến để thử xem”. Tất cả chúng tôi đều tham gia khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp lần thứ hai được tổ chức ở Tế Nam vào tháng 6 năm 1994.

Ngay lúc bắt đầu của khóa giảng Pháp, tôi thấy anh tôi ngồi song bàn, hai mắt nhắm lại theo tư thế của môn tu luyện trước đây và nghe Sư phụ giảng Pháp. Ngay sau khi Sư phụ nói: “Một số cư sỹ Phật giáo cũng đến, ôm giữ một thái độ ‘đến để thử xem’. Chư vị sẽ không được bất cứ điều gì. Ngay cả các hòa thượng chuyên tu hiện nay cũng gặp khó khăn trong việc tìm sự giải thoát, huống là một cư sỹ Phật giáo như chư vị…” Đôi mắt anh tôi mở toang kinh ngạc. Anh ấy đã thay đổi tư thế và sau đó chân thành, nghiêm túc lắng nghe bài giảng. Anh cũng đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cho dù sau đó có rất nhiều cư sỹ Phật giáo cố gắng thuyết phục để thay đổi quyết định của anh.

Mỗi ngày tôi đều đến hành lang của giảng đường để luyện công. Khi tôi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi nâng tay lên đến khi chúng rất đau và đôi chân thì run lên vì mỏi. Nhưng trong đầu tôi không ngừng nghĩ: “Người quản lý của tôi thật tệ, bây giờ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp…” Sau đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã chỉ ra việc này ở rất nhiều ví dụ trong các bài giảng trước đây của Ngài. Làm sao mà Sư phụ biết được tôi đang nghĩ gì? Tôi rất bối rối. Sau đó có đồng tu bảo với tôi: “Khi chị đang luyện Pháp Luân Trang Pháp, Sư phụ đã nhìn thấu suy nghĩ của chị.” Một học viên lâu năm nói: “Sư phụ biết tất cả mọi thứ…”

Tôi đã may mắn tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Cáp Nhĩ Tân vào tháng 8 năm 1994.

Trong khóa giảng Pháp ở Cáp Nhĩ Tân, một người nói với Sư phụ rằng anh ấy đã gặp Sư phụ vài lần trước đây. Sư phụ trả lời: “Đúng vậy, một số người đã từng gặp tôi hàng thập kỷ trước đó.” Câu nói này lập tức khai mở trí huệ của tôi. Trong khóa giảng Pháp ở Cáp Nhĩ Tân, tôi cũng tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ. Trong khi nghe Sư phụ giảng Pháp, đột nhiên tôi thấy Sư phụ là vị Phật to lớn mà tôi đã từng thấy khi còn bé. Vị Phật to lớn ấy to lớn như cả bầu trời.

Tốt xấu xuất từ một niệm

Trong khóa giảng Pháp ở Tế Nam, khi ba chúng tôi chuẩn bị qua đường thì đèn tín hiệu giao thông chuyển từ xanh sang đỏ. Một học viên lâu năm nói: “Hãy làm cho các xe dừng lại.” Khi bắt đầu, tôi không nghĩ rằng mình có bất kỳ một công năng đặc dị nào, vì vậy tôi tình cờ hô to: “Dừng lại!”, thật kinh ngạc, các xe đều dừng lại. Tôi đã không tin lắm và nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì thế tôi lại hô “Dừng!” Lần này tôi dừng được một lần bốn chiếc xe, và cả ba chúng tôi đã qua đường được.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra là mình có công năng đặc dị, nhưng sử dụng chúng tùy tiện như vậy, thì chẳng phải là tôi đang can nhiễu đến trạng thái của xã hội người thường sao? Tôi trở nên lo sợ và nói lớn: “Điều này không tốt, chúng ta vừa làm một việc xấu.”

Chúng tôi đã lên một xe buýt công cộng, và một lát sau thì xe chuyển bánh, bỗng một người đi xe máy đột nhiên ngã nhào phía trước đầu xe buýt. Tài xế xe buýt phanh gấp và rẽ ngoặt ra khỏi đường. Tất cả hành khách đều ổn ngoại trừ ba chúng tôi.

Người học viên lâu năm lập tức đã nhận ra chị ấy đã làm sai điều gì đó. Khi chị xoa lên chỗ sưng ở đầu và nói: “Tôi đã sai rồi. Tôi là một học viên lâu năm, nhưng lại đi chỉ cho các bạn, hai học viên mới làm điều xấu. Tôi vừa bị trừng phạt.” Thật kỳ lạ, khi cô hối hận và xoa đầu thì chỗ sưng liền biến mất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/2/314418.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/11/152490.html

Đăng ngày 07-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share