Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2015] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn nhân cơ hội Pháp hội Trung Quốc lần thứ 12 trên website Minh Huệ để báo cáo Sư phụ và chia sẻ cùng các đồng tu về kinh nghiệm tu luyện của tôi.

Tu bỏ những quan niệm con người để phối hợp cùng gia đình các đồng tu

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 và hiện nay tôi 59 tuổi. Trong suốt 17 năm tu luyện, tôi đã trải qua vô số khổ nạn và các chấp trước của tôi cũng như những can nhiễu liên tục nổi lên bề mặt.

Sáu đồng tu chỗ chúng tôi bị bắt trong một buổi tối. Chúng tôi đã không giải cứu được ba người bị bắt đầu tiên và hai người nữa đã bị giam giữ, và sau đó thêm một người nữa bị bắt.

Chúng tôi choáng váng. Một người thân của một học viên bị bắt muốn thuê một luật sư. Bảy người chúng tôi đã thảo luận cách thực hiện. Có nhiều ý kiến khác nhau; một số không có thời gian, và một số có lẽ không thể làm được gì. Dường như không mấy người chúng tôi hứa hẹn sẽ giải cứu những học viên bị bắt.

Khi tôi rời đi, tôi rất buồn và giận dữ và cảm thấy buồn cho bản thân mình. Nhưng tôi cảm thấy một cách mạnh mẽ rằng mình có trách nhiệm giải cứu họ. Sáu học viên bị bắt sống cách xa nhau và tôi mất một giờ đồng hồ để đi từ nhà người ở gần nhất đến nhà người ở xa nhất. Tôi đã đến thăm tất cả thân nhân của họ, từng người một. Tôi phải thu thập thông tin về cuộc bức hại để đưa lên trang web Minh Huệ, và tôi cũng phải thuyết phục họ phối hợp với tôi để giải cứu cho người thân của họ.

Khi lần đầu tôi tới nhà một học viên – bà Vương và đề nghị con gái bà hợp tác với tôi, cô ấy đã giận dữ và trút mọi tức giận lên tôi: “Nếu bà nghĩ rằng Pháp Luân Công là tốt, vậy thì bà chỉ cần tập ở nhà thôi. Tại sao bà phải ra ngoài và bị bắt, bị đưa tới các trại lao động cưỡng bức hết lần này đến lần khác? Mọi chuyện đã quá đủ với tôi rồi. Yêu cầu thả mẹ tôi chẳng có ích gì đâu. Chúng ta chẳng có chuyện gì cần nói với nhau cả.” Tôi đành về nhà mà không đạt được gì.

Tôi hướng nội và thấy mình có tâm oán hận. Tôi cần tập trung tu xuất tâm từ bi. Tôi tìm những thiếu sót của bản thân và chuẩn bị cho lần đến thăm thứ hai.

Lần thứ hai tôi đến gặp cô ấy, tôi đã cố gắng an ủi cô và bày tỏ sự quan tâm của mình: “Tôi hiểu cháu đang cảm thấy như thế nào. Thật không dễ chịu chút nào với cháu. Cháu đã phải chịu đựng rất nhiều. Cháu đã biết là Pháp Luân Công tốt đẹp như thế nào, vì cháu đã được chứng kiến người mẹ ốm đau và yếu đuối của cháu trở nên khỏe mạnh và mạnh mẽ sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Do chính sách tuyên truyền của Đảng cộng sản đã bôi nhọ chúng tôi, nhiều người không biết được Pháp Luân Công thực sự là gì cũng như không biết được sự thật đằng sau cuộc bức hại. Chúng tôi không thể chỉ hưởng lợi từ môn tu luyện và đứng đó nhìn pháp môn bị vu khống và phỉ bàng.” Lần này cô ấy đã không còn phản đối hay khó chịu.

Lần thứ ba, cô ấy và chồng đã tham gia cùng tôi và những người khác để gửi đơn khiếu nại đến sở cảnh sát và chính quyền địa phương. Cả hai vợ chồng họ đều phối hợp tốt với chúng tôi – đặc biệt là chồng cô ấy, người mà lúc đầu phản đối nhưng sau đó lại chủ động tham gia một cách tích cực. Anh ấy được nghe kể về cuộc bức hại mà một đồng tu và tôi đã trải qua. Chuyện đó đã khơi dậy thiện tâm của anh ấy và anh ấy không còn bực bội với mẹ vợ.

Tôi tới thăm cô ấy lần nữa trước dịp năm mới và mua một món quà tặng để khích lệ họ tiếp tục kiên trì tham gia nỗ lực giải cứu. Khi tôi sắp rời đi, cô ấy đã ôm lấy tôi và bật khóc: “Dì thật là tốt với cháu, giống như mẹ cháu vậy.” Nước mắt tôi cũng lăn dài. Bốn ngày trước dịp năm mới, mẹ cô ấy đã được thả. Cả gia đình đã thực sự chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp và xúc động trước sự vô tư vô ngã của các đệ tử Đại Pháp.

Tôi đã điều phối giải cứu nhiều trường hợp. Nói chuyện trên điện thoại không an toàn nên tôi đã đến gặp riêng từng người thân của các học viên bị giam giữ. Thời gian luôn gấp gáp, nhưng tôi vẫn phải liên lạc với người thân của các học viên nhiều lần để thuyết phục họ phối hợp cùng tôi và khích lệ họ gửi đơn khiếu nại.

Nhiều thân nhân của những học viên bị bắt giữ đã hiểu được bản chất của cuộc bức hại và phối hợp với chúng tôi. Sự phối hợp của họ đã cho thấy họ đang thức tỉnh và được cứu độ. Thậm chí ngay cả khi không phải tất cả các học viên đều được giải cứu thì thông qua quá trình này chúng tôi vẫn có thể cứu được nhiều chúng sinh, trong đó có thân nhân của các học viên này.

Phối hợp và điều phối tốt trong việc kiện Giang Trạch Dân

Khi tôi được biết về nỗ lực toàn cầu kiện nhằm Giang Trạch Dân, tôi đã thu thập các tài liệu cần thiết và chuẩn bị tất cả các thông tin để chúng tôi có thể thảo luận cách thức tiến hành.

Mọi loại quan niệm con người nổi lên bề mặt, trong đó có cả tâm sợ hãi và e ngại, đặc biệt là khi tên, số điện thoại và danh tính thật sẽ bị tiết lộ. Chúng tôi cũng in ra các mẫu đơn kiện đăng trên trang Minh Huệ và cùng nhau chia sẻ để tất cả chúng tôi minh bạch được ý nghĩa đằng sau việc kiện Giang Trạch Dân.

Khi chúng tôi khích lệ các đồng tu cùng phối hợp và hỗ trợ nhau bằng chính niệm, ngày càng có nhiều đơn kiện được gửi đi thành công với biên lai xác nhận. Ngày càng nhiều người đã tham gia vào phong trào này. Chúng tôi đã giúp nhau đánh máy, chỉnh sửa và gửi thư có đảm bảo. Thông qua quá trình này, nhiều học viên đã loại bỏ được tâm sợ hãi và những quan niệm con người và chúng tôi đã đề cao chỉnh thể rất nhanh.

Một học viên ở độ tuổi 80 sau khi được hỗ trợ đã hoàn thành đơn kiện nhưng muốn đợi con trai ông ấy trở về từ một thành phố khác để gửi đơn cho ông. Ông ấy nghĩ rằng bưu điện quá xa và ông ấy có thể sẽ bị lạc đường.

Sau khi một học viên khác khích lệ ông ấy loại bỏ những quan niệm con người và tâm sợ hãi này, ông ấy đã quyết định tự mình đi gửi đơn. Ông ấy đã đi xe máy tới bưu điện. Có người đón ông tại cửa và mọi việc sau đó diễn ra suôn sẻ. Khi trở về nhà, ông ấy nói: “Thực tế thì Sư phụ luôn luôn an bài mọi thứ cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần bước ra để làm.”

Một học viên cao tuổi khác đã nhận ra tầm quan trọng của việc gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, nhưng tâm sợ hãi, những quan niệm, sự lo lắng đã cản trở bà. Cuối cùng khi bà hoàn thành đơn kiện, bà đã nhờ tôi gửi cho bà. Tôi nói với bà rằng việc đó là một phần trong tu luyện của bà, và rằng tôi làm việc đó là không phù hợp. Bà đã rất buồn khi tôi không giúp bà.

Sau đó bà nhận ra rằng tâm sợ hãi đã cản trở bà. Tôi đồng ý đi cùng bà tới bưu điện. Sau đó, bà thở phào nhẹ nhõm. Bà cảm thấy vui vẻ khi tâm sợ hãi đó đã biến mất. Tâm tính của bà được đề cao và bà đã khích lệ cũng như giúp đỡ nhiều học viên khác làm điều đúng đắn này. Bà rất biết ơn Sư phụ vì sự bảo hộ và khích lệ của Ngài.

Các thành viên gia đình cần được biết nhiều hơn

Trong gia đình tôi, chỉ con dâu và tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi chúng tôi gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, phản ứng của những thành viên khác trong gia đình khiến chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi cần phải giảng chân tướng kỹ lưỡng hơn nữa để họ có thể thực sự hiểu được ý nghĩa của việc chúng tôi đã làm. Chúng tôi không nên chỉ tập trung vào làm các việc mà chúng tôi có trách nhiệm phải làm rõ mọi việc cho các thành viên trong gia đình chúng tôi.

Khi tôi nộp đơn kiện, chồng và con trai tôi cũng ký tên để thể hiện sự ủng hộ. Ngay sau khi tôi gửi đơn, con trai tôi gọi cho tôi với tâm trạng đầy sợ hãi. Cháu nói rằng người của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật nói với cháu rằng họ muốn đến thăm nhà chúng tôi. Hận thù vì tôi đã từng bị bức hại tàn bạo trong quá khứ, cháu đã không cho họ địa chỉ của chúng tôi. Vì quá lo lắng, cháu quay sang tức giận với tôi. Sau đó, tôi nhận thấy chồng tôi cũng rất sợ hãi sau khi nhận được cuộc gọi tương tự.

Tôi nhận ra đó là can nhiễu và tôi hẳn vẫn còn tâm sợ hãi nên đã ảnh hưởng lớn đến chồng và con trai tôi như vậy. Tôi biết khi tôi bị bức hại, chồng và con tôi đều bị ảnh hưởng liên đới nên tôi có thể hiểu được cảm giác của hai người. Tôi tìm lại số điện thoại đã gọi cho chồng tôi và gọi đến đó.

Một người phụ nữ nhận cuộc gọi và nói với tôi rằng đơn của tôi đã được chuyển cho cô ấy. Cô ấy muốn đến gặp tôi. Tôi nói với cô ấy rằng đơn của tôi đã được gửi cho Tòa án nhân dân tối cao và Viện kiểm sát, và tôi cũng đã nhận được xác nhận của hai nơi trên. Tôi nói: “Nếu cô cũng nhận được đơn thì hãy tự mình xem nó thật kỹ và cô có thể đến nhà tôi. Địa chỉ nhà tôi ở trong đơn.” Cô ấy đồng ý.

Con dâu tôi gọi cho tôi và nói rằng bố mẹ cháu không thể ngủ, và họ lo lắng đến phát ốm vì sự an toàn của cháu. Họ cũng tức giận với tôi: “Sao mà cả hai người dám gửi đơn kiện Giang Trạch Dân chứ? Chị nghĩ có thông không vậy? Việc này sẽ ảnh hưởng thế nào đến cháu nội của chị đây? Chị sẽ phá nát gia đình thôi!”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện chân chính. Pháp môn dạy người ta làm một người tốt, tuân theo nguyên lý chỉ đạo là Chân – Thiện – Nhẫn. Mọi người luyện tập môn này ở hơn 100 quốc gia trên thế giới và môn tập đã mang lại lợi ích cho hàng triệu người trên thế giới. Trung Quốc là nơi duy nhất đàn áp Pháp Luân Công. Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại vì lòng đố kỵ. Anh chị có nhận ra rằng những kẻ đồng phạm theo Giang Trạch Dân hiện đã bị bắt và phải trả giá không? Đó là quả báo. Chính ông ta mới là người đã phá hoại gia đình chúng ta chứ không phải tôi!”

Con dâu tôi luôn bị bố đe dọa. Khi cháu về nhà, ông ấy đã rất khó chịu và lầm bầm với cháu: “Tại sao con không luyện tại nhà thôi? Tại sao con phải kiện Giang Trạch Dân chứ?” Cháu ngẩng cao đầu và đáp: “Bố và mẹ cả hai đã được thấy những thay đổi to lớn ở con kể từ khi con tu luyện Pháp Luân Công. Điều đó đã khiến bố hài lòng. Con trở thành một người tốt bụng và chu đáo và không còn tranh đấu vì những lợi ích nhỏ nhoi nữa. Con khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Giang Trạch Dân đã bức hại Pháp Luân Công và những người tu luyện Pháp Luân Công. Chúng ta có quyền kiện ông ta. Người dân trên thế giới tất cả đều là nạn nhân của ông ta vì họ bị lừa dối bởi những tuyên truyền và đã hiểu lầm Pháp Luân Công.”

Khách sạn của em gái tôi đã từng bị cảnh sát đóng cửa do tôi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy sợ rằng việc tôi kiện Giang Trạch Dân có thể lại ảnh hưởng đến cô ấy lần nữa. Cô ấy đã đổ lỗi cho tôi về mọi chuyện: “Chị gần như đã giết chết tôi. Cuối cùng thì tôi cũng vực dậy được sau những mất mát. Tôi không thể chịu được việc có một người chị như chị nữa.” Tâm tôi trĩu nặng vì cô ấy. Giang Trạch Dân đã làm hại biết bao người.

Vào ngày sinh nhật của cô ấy, mọi người trong gia đình yêu cầu tôi không xuất hiện. Nhưng tôi quyết định phải làm rõ mọi việc với tất cả mọi người. Tôi đã gửi thư cho tất cả các anh chị em của mình, giải thích việc tôi kiện Giang Trạch Dân và chia sẻ thông tin một cách kỹ lưỡng với họ về việc tu luyện Pháp Luân Công và về cuộc bức hại. “Công lý sẽ chiến thắng”, tôi nói, “Chúng ta không nên sợ hãi.”

Nhưng vào ngày sinh nhật của cô ấy, mọi người và cả cô em gái của tôi đều đã tiếp đón tôi vui vẻ. Cô ấy thậm chí còn lấy các tài liệu Pháp Luân Công mà tôi mang cho cô ấy với một nụ cười.

Tôi rất minh bạch rằng mọi bước đi của tôi trên con đường tu luyện đều được Sư phụ gánh chịu rất nhiều. Tôi sẽ bước đi thật tốt trên đoạn đường cuối cùng này.

Cảm tạ Sư tôn vì ơn từ bi cứu độ của Ngài! Cảm ơn các bạn đồng tu vì sự hỗ trợ của các bạn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/5/318474.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/11/153625.html

Đăng ngày 29-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share