Bài của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2015] Tôi thường đi ngang qua chỗ ông Dương, một ông giáo già trong công viên. Có lúc tôi chỉ chào ông ta, có lúc thì nói với ông về Pháp Luân Công. Ông luôn luôn lắng nghe và không phản đối tôi, mặc dù ông không tin những gì tôi nói. Sau đó, ông một mực khuyên tôi đừng quá lo lắng mà hãy coi chừng sự an toàn của chính mình.

Một buổi chiều, ông Dương thấy tôi đi bộ đến công viên. Ông gọi tôi và thật lạ là ông đi về phía tôi. Ông nói, nét mặt khá nghiêm trọng: “Để bác kể cháu nghe chuyện này rất quan trọng mới xảy ra mấy hôm trước.”

“Lúc bác nói chuyện với mấy ông bạn trong công viên, có một người phụ nữ trẻ, thanh lịch, dáng cao cao đi qua và đã cho các bác mấy tờ rơi. Một ông bạn của bác là hiệu trưởng đã quát vào mặt cô ấy: ‘Chị đang làm gì vậy? Phụ nữ trẻ như các chị phải nên làm cái gì hữu ích hơn chứ. Biến đi! Đi đi!’” Ông ấy xử sự với cô ta như thể cô ấy là kẻ trộm vậy.

“Nhưng người phụ nữ trẻ chỉ đáp lại bằng nụ cười thân thiện và nói: ‘Cháu xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của các bác.’ Cô ấy lịch sự thật đấy!”

“Sau khi cô ấy rời đi, mấy ông bạn của bác và bác đã bảo ông hiệu trưởng kia rằng ông không nên thô lỗ với cô ấy như vậy vì cô ấy là học viên Pháp Luân Công, mà cô ấy cũng có làm gì hại đâu.”

Bị ấn tượng mạnh [với tình huống đó], ông Dương sau đó nói: “Bác đã chứng kiến ​​sức mạnh của đức tin. Cái thiện và sự kiên định với đức tin của các học viên Pháp Luân Công vượt trên cả tín đồ các tôn giáo khác! Bác đã rất xúc động trước thái độ của người học viên đó.”

Vị giáo già này cuối cùng đã nhận ra các học viên Pháp Luân Công kiên định đến thế nào khi thực hiện sứ mệnh cứu độ chúng sinh suốt 16 năm qua. Ông trở nên đồng cảm và ca ngợi họ. Tôi chốc chốc lại gật đầu và kìm lại những giọt nước mắt khi ông thuật lại câu chuyện của mình. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã tìm được sự đồng thuận.

Tôi sống rất gần chỗ ông Dương nhưng không thể khiến ông hiểu được Pháp Luân Công. Chính là chính niệm chính hành của học viên trẻ kia đã đã khiến ông xúc động và có cái nhìn tích cực về Pháp Luân Công.

Tôi cũng từng gặp chuyện tương tự như vị học viên trẻ này, nhưng tôi chưa bao giờ bình tĩnh xin lỗi bất cứ ai khi họ thô lỗ. Cùng lắm là tôi chỉ miễn cưỡng chúc phúc cho người ta thôi. Ngoài ra, tôi luôn luôn cảm thấy thua thiệt khi nói chuyện với những người nghĩ mình cao hơn những người khác.

Rõ ràng là trạng thái tu luyện của tôi đang tụt hậu. Tôi cần học Pháp tinh tấn hơn và theo sát những điều răn dạy của Sư Phụ hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/12/317384.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/19/153303.html

Đăng ngày 25-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share