Bài viết của Trung Hà, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-11-2015] Vào 5 giờ 45 phút chiều ngày 6 tháng 8 năm 2015, chính trị viên cùng phó trưởng đồn công an thị trấn và hai nhân viên cảnh sát đã xông vào nhà tôi. Họ nói là đang điều tra về việc chúng tôi kiện Giang Trạch Dân. Họ chìa nhanh thẻ công tác ra và bắt đầu lục soát nhà tôi.

Tôi cảnh báo họ: “Các anh đang điều tra về việc kiện Giang Trạch Dân. Tại sao các anh lại lục soát nhà tôi? Đừng theo Giang Trạch Dân để làm những việc tà ác.” Họ trả lời: “Chúng tôi chỉ làm theo lệnh.” Tôi lại nói: “Đây là một mệnh lệnh sai trái. Các anh phải chịu trách nhiệm về những hành động của chính mình.” Họ vẫn tiếp tục lục soát và lấy đi nhiều sách Đại Pháp, tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác. Họ đã bắt tôi vào lúc 6 giờ 30 tối cùng ngày.

Tại đồn công an, tôi có một niệm: “Mình là đệ tử Đại Pháp. Sư phụ quyết định mọi thứ. Mình sẽ không hợp tác với tà ác.” Tôi đã phát chính niệm và giảng chân tướng cho các nhân viên cảnh sát. Lúc 8 giờ tối, họ đưa tôi về nhà.

Buổi sáng hôm sau, họ lại bắt tôi với lý do đội trưởng đội an ninh nội địa địa phương đang tiếp quản trường hợp của tôi. Họ nói, dựa vào những gì tìm thấy trong nhà tôi, tôi sẽ bị kết án ít nhất hai năm tù giam.

Sáu nhân viên cảnh sát đã thay phiên nhau thẩm vấn tôi. Tôi không sợ hãi. Tôi bảo họ đang vi phạm pháp luật và phạm tội khi lục soát nhà của các học viên Pháp Luân Công mà không có lệnh và bắt giữ tôi. Tôi nói với họ bây giờ tòa án nhân dân tối cao đảm bảo xử lý tất cả những khiếu nại dân sự và hình sự, cho nên tôi có quyền kiện Giang Trạch Dân. Tôi yêu cầu được trả tự do ngay lập tức.

Buổi trưa, họ cho con gái tôi vào thăm và mang cho tôi bữa trưa. Con gái tôi nói rằng cảnh sát đã đòi 20.000 nhân dân tệ để thả tôi ra. Tôi bảo với cháu: “Mẹ không thừa nhận tội nào hết, không thỏa hiệp với tà ác. Con đừng lo lắng. Đừng đưa cho họ bất cứ đồng nào.” Tôi bắt đầu phát chính niệm sau bữa trưa và xin Sư phụ gia trì.

Buổi chiều, tôi đã chia sẻ những trải nghiệm trong tu luyện của mình với cảnh sát và kể cho họ nghe tôi làm việc tốt và cố gắng để trở thành một người tốt như thế nào. Họ bảo tôi ký giấy tờ để gửi tôi đến sở cảnh sát nhưng tôi từ chối. Sau đó, tôi biết được gia đình mình sợ tôi sẽ bị kết án tù, cho nên trưa đó họ đã thương lượng và đưa cảnh sát 10.000 nhân dân tệ. Cảnh sát đã đồng ý giam giữ tôi khoảng 15 ngày mà không kết án.

Trên đường tới sở cảnh sát, trưởng đồn cảnh sát khu vực nhận được điện thoại từ sở cảnh sát, bảo hãy đưa tôi trở lại và trả lại tiền. Trong vòng một giờ, họ đã trả lại gia đình tôi 10.000 nhân dân tệ.

Trưởng đồn cảnh sát khu vực từ chối tuân thủ, cho nên chúng tôi vẫn đến sở cảnh sát. Anh ta cùng người của mình đi vào và để tôi với một nhân viên cảnh sát khác trong xe ô tô. Tôi giảng chân tướng cho nhân viên cảnh sát đó và anh ấy đã đồng ý thoái Đảng.

Sau gần một giờ, người trưởng đồn cảnh sát khu vực quay trở lại. Anh ta bảo giám đốc [sở cảnh sát] không có trong đó nên chúng tôi phải quay về.

Trên đường quay về, tôi nói với họ: “Các anh không thể có một cuộc sống thanh thản nếu tiếp tục bức hại Pháp Luân Công. Nhiều người tham gia vào cuộc bức hại đã nhận quả báo. Những quan chức tham những giờ đang bị trừng phạt, như Chu Vĩnh Khang, Từ Tài Hậu, Quách Bá Hùng và Lý Đông Sinh, tất cả đều nhận quả báo vì vai trò của họ trong cuộc bức hại này. Các anh phải dừng việc đi theo Giang Trạch Dân để bức hại Pháp Luân Công.”

Trưởng đồn nói: “Chúng tôi không biết điều đó. Nếu biết, chúng tôi đã không làm. Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi không biết điều này sẽ gây nên quá nhiều phiền phức như vậy.” Họ cứ liên tục xin lỗi tôi. Tôi nói với họ: “Tôi nên xin lỗi các anh. Tôi nên giảng chân tướng cho các anh sớm hơn.”

Họ hỏi: “Đây là thời điểm để đứng về phía chính diện đúng không?” Tôi trả lời: “Phải, đúng vậy. Nếu các anh lựa chọn đứng về phía Giang Trạch Dân và tiếp tục bức hại Pháp Luân Công, như thế là chống lại thiên ý. Nếu lựa chọn bảo vệ Pháp Luân Công, các anh sẽ sống bình an và hạnh phúc.”

Chúng tôi trò chuyện suốt quãng đường còn lại. Trưởng đồn hỏi: “Chúng tôi phải làm gì trong vụ điều tra này? Chúng tôi sẽ nghe chị.” Tôi nói tiếp: “Các anh sẽ phạm tội nếu đối xử với các học viên Pháp Luân Công khác như đối xử với tôi. Tất cả các học viên đã chịu đựng rất nhiều trong cuộc bức hại này. Xin đừng quấy rầy họ nữa.” Tất cả đều đồng ý.

Họ nói: “Chị có thể về nhà trước. Nếu không ai yêu cầu, chúng tôi sẽ không làm phiền chị thêm nữa.” Tôi nói: “Họ sẽ không yêu cầu đâu,” và họ trả lời: “Làm ơn xin Sư phụ của chị đừng trừng phạt chúng tôi. Làm ơn khẩn cầu giúp chúng tôi.” Tôi nói: “Sẽ không ai trừng phạt các anh. Thiên lý sẽ đo lường thiện ác. Nếu các anh ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo,’ các anh sẽ được phúc báo.”

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin các đồng tu vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/6/318196.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/12/153629.html

Đăng ngày 24-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share