Bài viết của học viên Cửu Nguyệt Cúc từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-11-2015] Tôi là một người cao tuổi sống ở vùng nông thôn Trung Quốc. Tôi nhớ cảm giác của mình khi lần đầu tiên nghe băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí: vô cùng ấm áp và thoải mái. Tôi cảm thấy Pháp Luân Công rất tốt và đã quyết định tu luyện cho đến khi có thể trở về nhà cùng Sư phụ.

Cơ thể tôi trở nên khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, nước da của tôi trở nên mịn sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi luôn mỉm cười. Tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu, dưới đây là một ví dụ.

Đầu gối bị vỡ cũng không sao

Ngày 23 tháng 12 năm 2007, tôi bị ngã cầu thang và vỡ đầu gối bên trái. Bác sĩ nói vì tuổi tác nên tôi cần nghỉ ngơi trên giường sáu tháng; nếu không tôi sẽ bị liệt và phải dùng gậy để đi lại.

Tối hôm đó con gái tôi đã ngủ cùng để chăm sóc tôi. Cháu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong khi tôi vẫn tỉnh táo. Tâm tôi đau hơn đầu gối. Tôi lo rằng nếu mình nằm một chỗ sáu tháng, tôi sẽ không thể làm các việc của Đại Pháp. Tôi nghĩ mình sẽ không thể ra ngoài nói cho mọi người về Pháp Luân Công và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Sao tôi có thể chỉ nằm trên giường được?

Tôi xuất một niệm: Dù ta có bất cứ chấp trước gì thì cựu thế lực cũng không thể bức hại ta. Chúng không thể can nhiễu ta cứu người.

Sư phụ giảng rằng:

“… có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?”(Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Lời của Sư phụ đã khiến tôi chấn động, tôi thấy một dòng năng lượng ấm áp chảy khắp cơ thể. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi cần trợ Sư Chính Pháp, vậy nên tôi không thể nằm một chỗ hàng tháng được. Chân trái của tôi phải sớm phục hồi.

Vậy nên, tôi đã ra khỏi giường lúc nửa đêm, mặc quần áo và bật nhạc để luyện bộ năm bài công pháp của Pháp Luân Công.

Tôi nghĩ về lời Sư phụ giảng:

“…năm bộ công pháp được truyền dạy hết để [chư vị] học.”(Bài giảng thứ baChuyển Pháp Luân)

Tôi thực hiện [động tác] “duỗi” và “theo khí cơ đi xuống” như được mô tả trong nhạc tập. Tôi thấy xương mình đang di chuyển. Tôi biết Sư phụ đang chỉnh sửa đầu gối của mình. Cái đau thấu xương mà tôi phải chịu quá nhỏ so với nỗi đau mà Sư phụ đã gánh chịu thay cho tôi.

Cuối cùng, tôi luyện xong các bài công pháp. Đầu tôi nóng đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi nước đang bốc lên. Nước mắt tôi rơi và hòa lẫn với mồ hôi. Quần áo mùa đông của tôi bị ướt đến nỗi có thể vắt ra nước. Chưa hết, chân tôi đã trở lại bình thường!

Tôi đi tắm, giặt quần áo và phơi chúng. Tôi nấu và ăn bữa sáng. Tôi đánh thức con gái dậy sau 6 giờ 10 phút sáng và bảo cháu rằng tôi đã khỏe lại rồi.

Con gái tôi nghĩ tôi hẳn đang bị sốt cao – cho đến khi cháu thấy tôi đi lại bình thường. Cháu chạy lên tầng hai và kể cho vợ chồng anh trai về tôi. Cháu nói: “Mẹ đã hồi phục rồi. Bà thậm chí còn nấu bữa sáng!” Các con tôi chạy lại để kiểm tra và chúng đã bị sốc. Chúng thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Trải nghiệm của tôi đã thuyết phục họ hàng và bạn bè rằng Pháp Luân Công thực sự tốt, ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công là sai. Bằng cách này, tất cả họ đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Bài gửi Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ lần thứ 12


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/3/318484.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/8/153579.html

Đăng ngày 22-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share