Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-11-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm trong việc giảng chân tướng cứu người trực diện và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Những bước đi đầu tiên

Sau khi được thả khỏi trại lao động vào năm 2009, tôi bắt đầu đọc các sách Đại Pháp và các bài viết trên Minh Huệ mỗi ngày. Tôi nhận ra rằng cứu người là ưu tiên hàng đầu của chúng ta. Tôi biết mình phải bắt kịp với các đồng tu và rằng tôi cần làm điều gì đó để thúc đẩy mình tiến nhanh hơn. Với suy nghĩ đó, tôi ra khỏi nhà, đến một góc phố và bắt đầu nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại.

Người đầu tiên đã bị sốc khi tôi nói với anh ấy rằng ĐCSTQ là tà ác. “Anh là đồ phản động,” anh ấy hét vào mặt tôi. Trước khi tôi có cơ hội nói thêm, một số người ngoài cuộc đã vây quanh chúng tôi. Tôi rời đi ngay vào lúc đó.

Người thứ hai tôi gặp là một người bán hoa dạo trên đường. Sau vài lời vắn tắt của tôi, anh ấy lắc đầu và nói: “Tôi không hiểu những gì mà anh đang nói.” Tôi đi tiếp và nói với ba người nữa vào ngày hôm đó, nhưng không ai thể hiện sự quan tâm đến những gì tôi cần nói.

Tôi tự nhủ: “Có thể việc phân phát đĩa DVD sẽ dễ dàng hơn.” Vì vậy một hôm tôi đưa một đĩa DVD Thần Vận cho một sinh viên đại học. Cậu ấy đã nhận lấy và đi tiếp. Sau đó khi mới chỉ đi được vài bước tôi thấy một công an mặc quân phục đang cầm bộ điện đàm. Anh ta đi theo tôi khi tôi rời đi. Tôi nghĩ: “Hãy quay đầu về hướng tây.” Anh ta quả thực đã quay đầu đi.

Tôi thoát được, và đi vào một ngõ hẹp. Thật ngạc nhiên, có hai công an đang ngồi ở lối vào. Tôi quay lại và cố gắng rời khu dân cư này. Nhưng đến bất kỳ chỗ nào, tôi đều nhìn thấy công an. Tôi quá run để có thể đi tiếp. Cuối cùng tôi quay về nhà đầy thất vọng.

Tôi chưa từng thấy có bài viết nào trên trang web Minh Huệ tham chiếu đến tình huống tương tự. Thất vọng, tôi cho các tài liệu giảng chân tướng và đĩa DVD Thần Vận vào túi và đi đến chỗ làm cũ. Không giới thiệu gì cả, tôi phân phát tài liệu cho từng người mà tôi gặp, từ hiệu trưởng cho đến bí thư, nhân viên kế toán. Tôi cũng khuyên họ thoái ĐCSTQ. Trong khi đang đi bộ trong khu vực văn phòng, tôi nghe thấy ai đó đang tố cáo tôi với an ninh. “Việc này nằm ngoài tầm kiểm soát,” họ nói. “Có ai đó đang phân phát những thứ của Pháp Luân Công ở khắp mọi nơi.”

Vài ngày sau, một công an địa phương đến nhà tôi và nói chuyện với mẹ tôi. “Ai đó đã báo với công an về các hoạt động Pháp Luân Công của con trai bà ở nơi làm việc,” anh ta nói. Mẹ tôi bắt đầu khóc vì sợ hãi.

Tôi đã rất thất vọng với bản thân mình. Là một đệ tử Đại Pháp làm những việc chính đáng nhất trên đời, đáng lẽ tôi nên hành xử một cách đường đường chính chính. Nhưng tôi đã lo lắng khi thực hiện, và làm những việc này là vì bản thân mình. Với cảm xúc con người mạnh mẽ, làm sao tôi có thể nói cho mọi người chân tướng một cách hiệu quả? Họ có thể nghĩ rằng tôi đang làm chính trị. Một số người đối xử với tôi như thể tôi có vấn đề thần kinh. Tâm trí tôi tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng. Không lạ gì tôi không thể cứu người.

Sau khi các học viên khác nói với tôi về một hạng mục khác không đòi hỏi phải giao tiếp với mọi người, tôi cân nhắc việc tham gia. “Có thể đây là con đường thực sự của mình,” tôi nghĩ. “Mình có thể sử dụng các kỹ năng kỹ thuật của mình và vẫn có thể cứu người.” Nhưng một giọng nói khác xuất hiện trong đầu tôi: “Tâm tính của anh không đạt đến đó, và tìm một con đường dễ dàng và tránh rủi ro thì không phải là tu luyện.”

Sự bền bỉ

Tôi nhờ một học viên lâu năm có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc giảng chân tướng dạy tôi cách làm việc đó.

Lúc đầu hai chúng tôi ra ngoài cùng nhau. Sau khi nói chuyện với nhiều người vào buổi sáng, chúng tôi đã thuyết phục ba người thoái ĐCSTQ. Nhưng nỗ lực của chúng tôi đã bị một bảo vệ và một công an về hưu ngăn cản. Trên đường về nhà, tôi nói với đồng tu về những gì đã xảy ra. “Những sự việc này đang khảo nghiệm tâm tôi,” tôi nói. “Tôi không sợ đâu. Tôi sẽ tiếp tục vào ngày mai.”

Sáng hôm sau tôi tự nhủ rằng dù có chuyện gì thì vẫn sẽ đi ra ngoài. Nhưng sau khi đi đến lối vào của một công viên, đầu óc tôi bỗng nhiên bị phong bế: “Mình sẽ bắt đầu cuộc đối thoại như thế nào? Tại sao mình lại cảm thấy hồi hộp?” Tôi quan sát mọi người qua đường, từng người một, trong một tiếng đồng hồ, nhưng tôi không thể mở miệng. Tất cả mọi loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi. Có phải mình đang quấy nhiễu mọi người không? Họ có thể nghĩ rằng mình không còn việc gì tốt hơn để làm.”

Khi tôi đang đấu tranh với những suy nghĩ này, thì một cụ ông đi đến chỗ tôi: “Đi bộ chút chứ? ông hỏi. “Vâng” tôi đáp. “Cháu bị ông chủ sa thải vì là một người thật thà. Vì vậy cháu có nhiều thời gian.“

Ông ấy trông có vẻ bối rối. Tôi bắt đầu nói với ông ấy bản chất tà ác của Đảng, những quan chức hủ bại, bất an xã hội, thực phẩm độc hại và giá cả leo thang. Ông gật đầu đồng ý. Nhưng ngay sau khi tôi đưa ra chủ đề thoái ĐCSTQ, ông ấy lập tức bỏ đi mà không nói lời nào. Tôi không thất vọng. Suy cho cùng, tôi mới chỉ bắt đầu giảng chân tướng với một chút thành công.

Sau khi có một học viên khác đi cùng tôi trong công viên, chúng tôi quyết định giảng chân tướng độc lập. Một cụ bà đang tập Thái Cực Quyền. Có vẻ bà là người trí thức và có một y tá tại nhà đứng cạnh bà. Tôi tiếp cận cô y tá và nói: “Cô đến từ nông thôn à? Ngày nay chế độ cộng sản đối xử với nông dân không công bằng. Họ phân bổ rất ít nguồn lực cho vùng nông thôn.” Không tốn nhiều công sức của tôi, cô ấy đồng ý cắt đứt mối liên hệ của cô trong quá khứ với Đoàn Thanh niên. Tôi cũng thuyết phục người phụ nữ theo đạo Cơ đốc cao tuổi hơn thoái Đảng.

Sau đó tôi tiếp tục thuyết phục được ba công nhân về hưu thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Đây hẳn là một phần thưởng của Sư phụ.

Tiếp theo, tôi thấy một người đàn ông ở độ tuổi 60 đang tập thể dục. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện khi ông ấy tạm nghỉ. Ông phàn nàn về tình trạng sức khỏe kém vì vậy chúng tôi nói với ông rằng Pháp Luân Công có nhiều lợi ích sức khỏe và rằng ĐCSTQ đã không cho phép người dân thực hành nó như thế nào.

Bỗng nhiên, ông chỉ tay vào mặt chúng tôi. “Các anh có tâm tranh đấu mạnh mẽ.” Tôi quay sang đồng tu. “Ông ấy có ý đúng,” tôi nói. “Ngữ điệu của chúng ta không bình tĩnh.”

Tôi nói với người đàn ông: “Bác đã đúng. Chúng cháu đang tu luyện để trở thành người tốt hơn, bởi vì chúng cháu tin vào ‘Chân – Thiện – Nhẫn.’ Những gì chúng cháu nói với bác đều là sự thật, và chúng cháu quan tâm đến tương lai của bác. Hãy tin chúng cháu, thoái ĐCSTQ sẽ mang đến cho bác sức khỏe và tương lai tươi sáng.

Ông ấy cười: “Vâng tôi đồng ý thoái.”

Tôi đã có được bước tiến đầu tiên trong việc giảng chân tướng ngày hôm đó. Bỗng nhiên, việc giúp mọi người thoái ĐCSTQ trở nên rất dễ dàng. Hầu hết những người mà chúng tôi nói chuyện đều đồng ý thoái.

Đột phá

Tôi đến công viên vào ngày hôm sau và gặp một ông cụ tầm gần 90 tuổi ở đó. Ông từng là một quan chức cao cấp. Tôi đề nghị được đi dạo cùng với ông một lúc.

Tôi đặt ra một số câu hỏi về Lôi Phong, một hình mẫu cộng sản. Nhiều triển lãm cho thấy ông ta sống một cuộc sống thanh đạm và thậm chí tất của ông ấy còn có vài miếng vá. Nhưng tôi cũng thấy một số đồ dùng cá nhân sang trọng của ông ấy trong triển lãm, bao gồm chiếc đồng hồ Ingersoll và một chiếc áo vét bằng da. Những đồ dùng thú sành điệu này vượt xa tầm với của tầng lớp trung lưu trong những năm 1950. Và là bộ binh chưa được 2 năm, Lôi Phong có hơn 300 bức ảnh do thợ ảnh chuyên nghiệp chụp.

“Cháu không biết đấy, chàng trai trẻ ạ,” cụ ông nói với tôi. Lôi Phong là một người thật. Mao Trạch Đông muốn đề cao câu chuyện của ông ta và tất cả người dân Trung Quốc được bảo hãy học theo ông ấy. Đó là một điều tốt vào lúc ấy.”

Tôi đáp lại: “Cháu tin Lôi Phong là một sản phẩm của tuyên truyền. Bây giờ cháu có thể hỏi cụ một câu hỏi khác không ạ? Đảng nói rằng Lôi Phong sống một cuộc sống giản dị và thanh bần, và ông ấy chưa từng để lộ danh tính khi giúp đỡ người khác. Cụ có tin điều đó là sự thật không ạ?”

Cụ ông nói: “Thật khó mà nói được. Ông không thể nói cho dù ông không tin. Hơn nữa, quá nguy hiểm khi nói ra sự thật. Ông có thể bị vào tù vì là kẻ phản cách mạng.”

Tôi rất vui khi biết được cảm xúc thật của ông. “Cụ đúng là một người thông minh,” tôi đáp. Tôi tiếp tục nói với ông việc nhiều quan chức bại hoại của Đảng đang chờ chế độ này sụp đổ như thế nào.

Tôi tiếp tục: “Những lãnh đạo cộng sản hàng đầu này không còn tin vào chủ nghĩa cộng sản, và họ đang chuẩn bị cho sự diệt vong của Đảng. Cụ có muốn chuẩn bị cho ngày đó không?” Ông ấy im lặng, nhưng sau đó ông ấy nói rằng ông không biết.

“Nếu cụ tìm đến Thần để giúp cứu mình và con cháu mình, cụ nên nhảy khỏi con thuyền cộng sản đang lao xuống địa ngục,” tôi nói. “Cụ nên thoái Đảng. Cháu có thể giúp cụ thoái bằng một hóa danh. Vạn Phúc (may mắn cho người cao tuổi) thì sao ạ.“ Ông cười và nói: “Ừ cảm ơn cháu đã giúp đỡ.”

Ông chắp tay theo thế cầu nguyện. Tôi ngạc nhiên là một quan chức cao cấp của Đảng lại thoái Đảng nhanh đến vậy lại còn bày tỏ thái độ biết ơn bằng một cử chỉ tôn nghiêm.

Sau khi rời khỏi chỗ ông, tôi gặp một người đàn ông trung tuổi có vẻ là người có học thức cao. Tôi bắt đầu nói với anh ấy về chiến dịch chính trị của Đảng Cộng sản đối với giới trí thức và cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tuy nhiên anh ấy ngắt lời tôi và không muốn tiếp tục nói chuyện.

Tôi nhận ra mình cần tiếp cận theo một hướng khác. Tôi thấy anh ấy bị tiểu đường và phải tiêm và uống thuốc hàng ngày. Đột nhiên tôi có một ý tưởng. “Tôi có thể nói anh là một nhà khoa học,” tôi nói. “Tôi có thể đề xuất một thí nghiệm khoa học không?” Anh có vẻ tò mò: “Cái gì thế.”

Tôi nói: “Chúng tôi tin rằng các từ ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn Hảo’ có thần lực. Nếu anh có thể nhắc lại những từ này mỗi ngày trong nhiều ngày, và sau đó đi kiểm tra lượng đường trong máu, anh có thể nhận thấy sự khác biệt.”

Anh ấy cười: “Chắc chắn là tôi có thể làm thế.”

Tôi cười: “Nhưng nếu anh đã gia nhập Đảng, Đoàn, Đội trong quá khứ. Anh đã cam kết trung thành với Đảng, một tổ chức vốn bài xích Thần. Nếu anh muốn nó có hiệu nghiệm, anh nên tin vào thần và cắt đứt mọi liên hệ trong quá khứ và hiện nay với Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đây là một điều kiện cần cho thí nghiệm của chúng ta.”

Thật ngạc nhiên, anh ấy nói: “Tôi đồng ý. Hãy giúp tôi thoái.” Tôi chọn một hóa danh cho anh ấy và nói: “Tôi sẽ quay lại đây để kiểm tra kết quả trong tương lai gần.”

Đó là một ngày hiệu quả. Học viên còn lại và tôi có thể giúp một số người thành đạt thoái Đảng, gồm cả một cựu bộ trưởng, một giáo sư, một cựu quan chức cộng sản và một nhà khoa học thâm niên.

Thể ngộ sâu sắc hơn

Mỗi ngày, tôi dành cả buổi sáng để khuyên mọi người thoái ĐCSTQ, và học Pháp sau bữa trưa. Tôi luyện công vào sáng sớm mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, tôi vẫn phải vượt qua tâm sợ hãi của mình. Tôi có nhiều niệm bất thuần như: “Mình có thể bắt đầu một cuộc đàm thoại như thế nào? Mình có thể tránh mặt công an như thế nào?”

Thế nhưng, ngay khi tôi đến nơi và bắt đầu nói, nỗi sợ hãi của tôi biến mất.

Kể từ năm 1996 khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp – Tôi đã bị can nhiễu bởi những ý niệm ích kỷ của mình. Mặc dù tôi cố gắng đọc các sách Đại Pháp và cứu người, động cơ ích kỷ vẫn còn ở đó. Những suy nghĩ này ẩn giấu trong một không gian khác.

Sau đó khi tôi bắt đầu nói chuyện trực diện với mọi người, tôi quên đi chính mình. Tôi không còn nghĩ về uy đức, về tu luyện hay cả nỗ lực làm ba việc của mình. Ý nghĩ duy nhất của tôi là cứu người, như Sư phụ nói với chúng ta.

Tôi biết còn rất nhiều việc phải làm và chúng ta sẽ không bao giờ có thể thực sự hoàn thành mục tiêu. Cũng vậy, có những suy nghĩ đơn giản cho phép tôi tập trung vào người khác thay vì vào chính mình. Trong hai tháng, tôi đã có thể loại bỏ nhiều suy nghĩ ích kỷ và đồng hóa với Đại Pháp. Để tiến vào vũ trụ mới, chúng ta phải phó xuất cho các hoạt động chứng thực Pháp.

Tôi cũng học cách có trách nhiệm và phối hợp cùng đồng tu để khởi tác dụng chính diện. Tôi học cách không đổ lỗi cho đồng tu khi vấn đề xuất hiện. Tôi nghĩ tôi mới chỉ học được chìa khóa cho tu luyện ở tầng thứ của mình.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực ở các điểm chân tướng mới là tuyến thứ nhất, tuyến đầu của giảng chân tướng.” (Giảng Pháp ở Pháp hội quốc tế ở Miền Tây Mỹ quốc năm 2013)

Tôi nghĩ: “Khi tôi bước chân ra khỏi nhà, tôi cũng đang ở tuyến đầu. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực. Cứu người ở tuyến đầu. Tôi sẽ tu bỏ những quan niệm người thường và tịnh hóa tư tưởng theo lời dạy của Sư phụ. Đây là mục tiêu cuối cùng của tôi.”

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/2/-318131.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/5/153527.html

Đăng ngày 20-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share