Một tiểu đệ tử Pháp Luân Công kể, thành viên gia đình viết lại

[MINH HUỆ 12-8-2015] Cháu là một bé gái sáu tuổi rưỡi. Cha cháu là một học viên Đại Pháp, còn mẹ cháu thì không. Khi cháu hai tuổi, cha cháu đã dạy cháu rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân–Thiện–Nhẫn là tốt.” Khi cháu lên ba, cha cháu bắt đầu dạy cháu đọc những bài thơ của Sư phụ Lý Hồng Chí. Bây giờ cháu có thể đọc thuộc lòng tất cả những bài thơ trong Hồng Ngâm I, II và III. Mỗi ngày sau thời gian ở trường mẫu giáo, cháu đã ôn lại ít nhất 10 bài thơ tại nhà.

Bất cứ khi nào cháu đánh nhau với những bạn khác hoặc bị tổn thương, cha cháu yêu cầu cháu hướng nội để tìm ra thiếu sót của chính mình. Chẳng hạn, khi cháu tranh đồ chơi với những bạn khác hay từ chối chơi với họ, cháu có thể tìm thấy nguyên nhân đằng sau: Cháu muốn trả đũa họ.

Cháu cũng đã có nhiều trải nghiệm tuyệt vời. Cha cháu nói rằng sau Chính Pháp, những người mà bức hại Đại Pháp hay thù hận Đại Pháp sẽ không có tương lai. Cháu đã lo lắng về mẹ mình, nên hỏi cha cháu về tương lai của mẹ. Cha cháu nói rằng, vì mẹ chưa thay đổi thái độ của bà đối với Đại Pháp, bà có thể gặp nguy hiểm trong tương lai. Sau khi biết điều đó, cháu thực sự lo cho mẹ.

Một lần trong giấc mơ của mình, [cháu thấy] Sư phụ mặc áo cà sa và ngồi trên một tòa sen từ trời hạ xuống. Ngài nói với cháu: “Con và cha con hãy tu luyện tinh tấn và rồi mẹ con sẽ thay đổi thái độ của bà.” Sư phụ biết điều cháu đang lo lắng! Thực sự là ngạc nhiên. Cháu đã kể với cha cháu về điều đó, và ông nói rằng: “Chúng ta phải tu luyện tinh tấn hơn và vào một ngày nào đó mẹ con sẽ ủng hộ Đại Pháp.”

Một lần khác, cháu thấy có một con mắt lớn ở đằng trước đang nhìn mình. Cha nói với cháu rằng: “Thiên mục của con đã được khai mở và Sư phụ đã cấp cho con chân nhãn.” Kể từ đó, cháu luôn có thể nhìn thấy các cầu vồng thông qua con mắt này. Cháu kể với các bạn khác về điều đó, nhưng họ có vẻ bối rối [không tin]. Sau đó cha cháu đã nhắc nhở cháu rằng: “Những bạn khác không tu luyện Đại Pháp và họ không thể thấy được.” Kể từ đó cháu đã không nói với ai về những gì mình nhìn thấy thông qua chân nhãn nữa.

Vào một ngày, trong giờ học múa tại trường mẫu giáo, tất cả các bạn nữ đều rất mệt và muốn nghỉ ngơi, nhưng chúng cháu sẽ gặp rắc rối nếu kêu ca. Cháu chợt nhớ đến những gì cha nói với mình: “Khi con không biết làm thế nào để xử lý mọi thứ, chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo’ và xin Sư phụ giúp.” Vì vậy cháu đã niệm trong đầu và xin Sư phụ giúp chúng cháu. Chẳng bao lâu sau giáo viên nói: “Các bạn nữ có thể dừng lại! Các bạn nam hãy bắt đầu!” Quả thật là kỳ diệu.

Một ngày nọ, cháu vô ý làm đổ một cốc nước nóng lên chân mình. Nó thực sự rất đau. Sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo”, ngay lập tức cháu cảm thấy tốt hơn và quần cháu gần như khô ngay lập tức. Qua sự việc này, cháu càng tin tưởng vào Đại Pháp và Sư phụ hơn nữa.

Cha cháu yêu cầu cháu mỗi ngày niệm ít nhất 30 lần câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Ông cũng bảo cháu [làm được]: “Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.”

Mỗi buổi tối, cha kể cho cháu nghe các câu chuyện về văn hóa truyền thống. Thỉnh thoảng ông có nói với cháu về được và mất từ khía cạnh các nguyên lý của Đại Pháp.

Một ngày, cháu đang chơi với một bạn nữ hàng xóm. Bạn ấy bảo cháu đi lấy trộm thức ăn cho bạn ấy. Cháu đã từ chối nên bạn ấy đánh cháu. Khi cháu không đánh lại, cháu thấy một hòn đá trắng bay về phía mình, nhưng cháu không cảm thấy bất kỳ thứ gì rơi xuống người mình.

Buổi tối hôm đó cháu kể với cha việc đã xảy ra. Ông nói: “Đó không phải là một hòn đá – đó là một khối đức.” Cha khen ngợi vì cháu đã không đánh lại, và nói: “Tất cả may mắn đều được chuyển hóa từ đức, và Sư phụ sẽ chuyển hóa đức thành công cho các học viên. Con hãy nhớ, khi người khác đánh con, họ thực sự đang cho con đức trong không gian khác. Con nên vui vì điều đó, chứ không phải là căm ghét họ.” Kể từ đó, cháu đã trở nên thân thiện với bạn nữ này, mặc dù bạn ấy không thân thiện với cháu. Cha cháu đã khen ngợi cháu lần nữa.

Cháu có rất nhiều những trải nghiệm kỳ diệu trên con đường tu luyện của mình.

Một lần trong giấc mơ, Sư phụ đã đưa cháu đi chơi trên thiên đường. Đó thực sự là một nơi tuyệt đẹp với nhiều tầng trời và nhiều thức ăn ngon. Cháu đã thực sự rất vui khi ở đó. Cháu đã ăn những trái nhân sâm và bàn đào, tất cả chúng đều biết nói và chúng đã chào mừng cháu. Ở trên trời cháu có thể bơi và ngồi song bàn. Cháu đã gặp vị La Hán, người mà đã thất bại trong việc đạt viên mãn chỉ vì cao hứng. Sau đó ông ấy bắt đầu tu luyện lại, nhưng lại thất bại lần nữa vì sợ hãi.

Sư phụ cũng ban cho cháu những thần thông. Sư phụ nói với cháu rằng cháu không nên tùy tiện sử dụng thần thông. Cháu chỉ có thể sử dụng với mục đích nhắm đến những kẻ sát nhân và bức hại đệ tử Đại Pháp. Sư phụ thật vĩ đại làm sao! Thỉnh thoảng cháu thấy Sư phụ cao lớn hơn cả trời. Thỉnh thoảng cháu thậm chí còn ngồi trên bàn tay của Sư phụ. Sau khi tỉnh dậy, cháu kể với cha về những gì mình thấy trong giấc mơ. Ông rất vui và bảo cháu không được hoan hỷ.

Cha cháu cũng nói với cháu con rồng đỏ là gì. Cháu kể với ông những gì mình thấy ở địa ngục: Con rồng đỏ đã bị chặt thành nhiều mảnh cho vào rán và ác quỷ ở ngục vô gián đã ăn không còn sót miếng nào. Cha cháu lập tức đọc bài thơ của Sư phụ:

“Khứ đầu đoạn vĩ quá du

Lựu long nhục

Vô gián ngạ quỷ nả khẳng thặng cốt đầu”

(Tiêu đìnhHồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

Dừng lại

Bỏ đầu chặt đuôi, cho vào mỡ

Rán thịt rồng

Ngạ quỷ [ở địa ngục] vô gián không để lại khúc xương nào

Cha cũng dạy cháu câu khẩu quyết: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt.” Cháu đã đọc khẩu quyết trong lễ chào cờ thường lệ vào thứ Hai ở trường mẫu giáo.

Một buổi sáng thứ Hai, cháu duy trì phát chính niệm và lá cờ không được kéo lên. Vào một lần chào cờ khác, dây kéo cờ bị đứt. Lần tiếp theo cháu đơn giản là sử dụng thần thông nói với hiệu trưởng trường mẫu giáo để không có lễ chào cờ. Vị hiệu trưởng đã thực hiện những gì mà cháu muốn: Chúng ta không [tổ chức] lễ chào cờ nữa.

Thỉnh thoảng cha cháu không thực sự tinh tấn và cháu đã nhắc ông. Một ngày ông cãi nhau với mẹ cháu và mẹ đã ra khỏi nhà. Sau sự việc đó, cháu đã thấy những chiếc đầu lâu và lạn quỷ ở phía sau ông. Cháu kể với ông về những gì mình nhìn thấy. Ngay lập tức ông ngồi xuống phát chính niệm. Từ đó trở đi cha cháu đã chú trọng hơn việc phát chính niệm.

Một lần khác, khi đang cùng cha học các bài thơ của Sư phụ, thì cháu thấy những chiếc đầu lâu và lạn quỷ bên ngoài cửa sổ đang cố gắng xông vào. Cháu đã nói với ông, hai cha con cháu bắt đầu phát chính niệm nhưng chúng không rời đi. Sau đó cha cháu kết ấn để thanh lý tư tưởng bản thân. Điều này khiến đám lạn quỷ kinh hoàng bỏ chạy.

Sau đó cháu hỏi cha lý do, ông trả lời: “Khi đọc những bài thơ của Sư phụ cùng con, cha đã để tư tưởng mình lơ đễnh, điều đó là sai vì không tôn Sư kính Pháp. Đó là lý do tại sao đám lạn quỷ dám đến.”

Cháu lại hỏi: “Tại sao nỗ lực phát chính niệm lần đầu của chúng ta không hiệu quả? Tại sao chúng lại rời đi ngay khi cha kết ấn?” Cha cháu đã giải thích: “Nếu chúng ta giữ vững bản thân, đám lạn quỷ sẽ không dám xuất hiện. Vì vậy cha đã thanh trừ những niệm đầu tư tưởng bản thân một lần nữa. Chúng ta cần tiếp tục tu luyện tinh tấn hơn nữa.”

Một ngày, cha con cháu và các học viên khác đi ra ngoài để nói với mọi người chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, và cháu được yêu cầu phát chính niệm hỗ trợ. Nhưng cháu muốn chơi và không làm những gì được bảo. Chẳng bao lâu cháu bị ngã. Cha đã giúp cháu tìm thấy chấp trước của mình: Cháu thích chơi và đã không phát chính niệm.

Bây giờ cháu cũng có thể [giúp] chỉ ra những chấp trước của cha cháu: Ông thường lo lắng và ôm giữ tức giận. Bây giờ cha cháu đang cố gắng để tống khứ những chấp trước đó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/12/313927.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/6/153103.html

Đăng ngày 16-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share