Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Vũ Hán, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-7-2015] Một người bạn và tôi đã đến công viên vào tháng 4 năm 1993. Lúc đó tôi đang cố gắng được khỏe mạnh bằng khiêu vũ. Sau khi tôi khiêu vũ một chút, chân phải của tôi bị tổn thương khá nặng. Tôi đi tới chỗ mà một số người đang luyện công, và ai đó đã nói với tôi rằng đó là Pháp Luân Công.

Thật kinh ngạc khi chân của tôi đã không còn đau nữa khi tôi đi tới điểm luyện công đó. Tôi ngồi xuống, thiền định theo họ và cảm thấy rất tốt. Từ thời điểm đó, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Trong vòng chưa đầy một năm, tất cả các bệnh tật của tôi đều đã biến mất: chứng đau nửa đầu, một vai bị tê liệt, viêm ruột kết, viêm cuống phổi, vấn đề ở thận… Tôi hoàn toàn vô bệnh! Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!

Tôi không bao giờ quên ngày 9 tháng 6 năm 1994, đó là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Sư phụ giảng Pháp ở Trịnh Châu, và đây là lần đầu tiên tôi được gặp Ngài! Sư phụ cao ráo và nhìn trẻ hơn so với tuổi. Tôi đã vô cùng may mắn khi trực tiếp được nghe Sư phụ giảng Pháp!

Sư phụ tịnh hóa thân thể cho từng học viên trong lúc giảng Pháp. Ngài muốn chúng tôi duỗi tay ra nhận Pháp Luân. Chúng tôi có thể cảm thấy được cảm giác ấm, lạnh, và tê ở lòng bàn tay! Sư phụ nói với chúng tôi rằng tất cả chúng tôi đều là những hạt giống. Điều đó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tôi. Và trong suốt hơn 21 năm qua, tôi đã xem bản thân mình như một hạt giống, cắm rễ sâu vào Pháp, và làm những gì tôi nên làm: hồng Pháp, hộ Pháp, và làm ba việc.

Chúng tôi cũng chứng kiến Sư phụ bài trừ can nhiễu trong lúc giảng Pháp.

Vào ngày thứ ba của khóa giảng, trời nắng và tươi sáng. Một giờ sau, bầu trời bắt đầu tối sầm và một cơn gió mạnh thổi tung các cửa phòng hội trường. Các cửa sổ bị thổi tung ra rồi đóng lại, đập mạnh ầm ĩ. Điện bị cúp. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng mưa đá rơi trên mái nhà. Gió thổi nước mưa và mưa đá tạt vào cửa sổ và tấp vào chúng tôi, làm gián đoạn bài giảng.

Sư phụ đứng dậy và ngồi trên bàn. Ngài làm các động tác đại thủ ấn, sau đó cầm một chai nước và uống hết trong một ngụm. (Sư phụ hầu như không bao giờ uống nước trong lúc giảng bài.) Sau đó Sư phụ dùng cái chai ấy như thể bắt lấy mưa chỗ này chỗ kia rồi đậy nắp lại. Khoảng năm phút sau, mặt trời xuất hiện trở lại. Giống như vén một bức màn lên vậy. Hội trường sáng bừng trở lại, và điện cũng hoạt động trở lại.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong hội trường. Sư phụ mỉm cười và nói: “Mặc dù nó có thể đến từ một không gian rất cao, tôi thậm chí không muốn bắt nó bằng bàn tay. Nên tôi đã dùng cái chai ấy.” Và Sư phụ tiếp tục giảng Pháp.

Chúng tôi đã rất phấn khích vào hôm đó và các học viên đều nói rằng: “Hôm nay chúng tôi đã chứng kiến một câu chuyện Thần thoại!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/12/312296.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/7/22/151669.html

Đăng ngày 30-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share