Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam

[MINH HUỆ 11-6-2015] Tôi đã chăm sóc người mẹ bị liệt của mình trong suốt sáu năm qua. Thật không dễ dàng. Sau vài khảo nghiệm và khổ nạn tôi mới nhận ra rằng mọi việc không chỉ là một cơ hội để tôi loại bỏ những chấp trước khác nhau mà cũng là một cơ hội để mình đề cao tâm tính.

Nhận chăm sóc mẹ

Vào cuối tháng 5 năm 2006, tôi bị bắt giữ bất hợp pháp và bị đưa đến trại tạm giam địa phương, rồi đến trại lao động cưỡng bức Bạch Mã.

Khi được thả, tôi bị đuổi việc, vì vậy tôi đã mở một cửa hàng quần áo.

Lúc đó, cửa hàng của tôi trở thành một địa điểm mà tôi có thể giảng chân tướng cho khách hàng và giúp họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Dần dần, đó cũng là nơi tôi sản xuất các tài liệu giảng chân tướng.

Tháng 11 năm 2008, mẹ tôi bị gãy tay và được đưa vào bệnh viện huyện. Thật khó để điều trị và phục hồi xương cẳng tay bị gãy cho những bệnh nhân cao tuổi.

Mẹ tôi cũng bị mất trí nhớ tuổi già và không hợp tác tốt trong việc điều trị tại bệnh viện.

Rồi bà bị lở loét vì nằm liệt giường và bị mụn trên lưng và mông, khiến cho bà cực kỳ khó chịu và cả gia đình rất lo lắng.

Cha tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc mẹ tôi trong bệnh viện vì những người còn lại trong nhà chúng tôi phải đi làm.

Đó là một công việc không mong muốn đối với một người cao tuổi như cha tôi.

Chăm sóc mẹ tôi ngày này qua ngày khác và nhìn thấy các hóa đơn y tế của bà ngày càng tăng bắt đầu làm cho ông lo lắng.

Ông lo lắng nhiều đến nỗi bản thân mắc bệnh và được đưa vào cùng bệnh viện.

Thật không may, do các biến chứng, cha tôi chuyển bệnh nặng hơn. Khi các anh chị em và vợ chồng tôi đến bệnh viện thì ông đã không thể cứu chữa được nữa.

Tai họa đến quá đột ngột, bất ngờ, và nghiêm trọng. Với người mẹ liệt giường, cái chết của cha tôi đã khiến gia đình rơi vào một tình thế khó khăn. Ai sẽ nhận việc chăm sóc mẹ trong khi bà càng ngày càng tệ hơn và khi bệnh viện đã tuyên bố tình trạng nguy kịch của bà?

Tôi quyết định mình nên đứng ra nhận trách nhiệm chăm sóc bà. Đó là điều một người tu luyện Đại Pháp nên làm. Đó cũng là giảng chân tướng và chứng thực Pháp.

Tôi tuyên bố với gia đình mình: “Tôi sẽ đưa mẹ về nhà và chăm sóc bà.”

Em gái tôi thốt lên: “Bác sĩ nói tình trạng của mẹ nguy hiểm đến tính mạng và mẹ chỉ sống được hai tuần nữa. Làm sao chị có thể để mẹ xuất viện được?”

Phản ứng tức thời của tôi là tranh đấu nảy lửa. Em gái của tôi làm việc trong chính quyền và tâm trí của nó đã bị tà đảng đầu độc nặng nề. Nó lúc nào cũng hống hách và thiếu kiên nhẫn.

Nhưng tôi là một người tu luyện và phải thực hành Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi điềm tĩnh trả lời: “Chăm sóc mẹ ở nhà của chị thì tiện lợi hơn là chăm sóc ở bệnh viện. Mẹ bị lở loét người vì nằm nhiều và cần được chăm sóc liên tục. Tất cả mọi người đều bận rộn với công việc và gia đình. Chị có thể dành thêm thời gian với bà ở nhà. Tất cả mọi người có thể đến thăm bất kỳ khi nào có thời gian.”

Em gái tôi miễn cưỡng đồng ý, nhưng cảnh báo tôi: “Chị có thể đưa mẹ về nhà trong dịp nghỉ năm mới. Sau đó, chị nên đưa mẹ quay lại bệnh viện. Nếu có gì xảy đến với mẹ, chị sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Tôi đưa mẹ về nhà. Mỗi ngày, tôi bật nhạc Đại Pháp cho bà nghe và để bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Hai tuần sau, tình trạng của bà không còn nguy kịch nữa. Nhờ sự chăm sóc chu đáo của tôi, những chỗ bị áp-xe của bà đã dần cải thiện.

Em gái tôi ngừng than phiền và không còn nhắc đến việc đưa mẹ quay trở lại bệnh viện.

Chị gái tôi đã ghé qua để hỗ trợ, nhưng chị phải trông chừng đứa cháu một tuổi của mình. Chị phải thay tã, cho ăn và tắm cho bé, vì vậy nên chị thật sự không thể giúp đỡ gì nhiều.

Chăm sóc người bị liệt rất khổ cực và mất thời gian, vì vậy mãi đến tận 9 hay 10 giờ sáng thì tôi mới có thể mở cửa hàng quần áo của mình để kinh doanh.

Tuy nhiên, tôi vẫn hoàn thành ba việc của các đệ tử Đại Pháp. Tôi sắp xếp thời gian rảnh rỗi để học Pháp. Tôi cố gắng không bao giờ bỏ lỡ bốn thời điểm phát chính niệm toàn cầu. Tôi giảng chân tướng cho khách hàng và giúp họ thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Những người hàng xóm đến cửa hàng không bao giờ ngắt quãng tôi khi họ thấy tôi đang đả tọa. Tất cả họ đều đã biết chân tướng và đã thoái đảng.

Mọi người ở thị trấn biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Mỗi khi thị trưởng nghe phong thanh về một làn sóng bức hại khác, ông sẽ thông báo cho em gái tôi để bảo tôi phải cẩn thận.

Đúng như Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp các vị chỉ cần hành xử thật ngay chính, thì chư vị sẽ cải biến được hoàn cảnh xung quanh, chư vị sẽ cải biến được người ta.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005)

Ổn định trong môi trường mới

Năm 2012, tôi đóng cửa hàng của mình, rời thị trấn cùng mẹ và con gái đến lập nghiệp trong thành phố.

Ban đầu, tôi rất ít liên hệ với các học viên khác, vì vậy tôi quyết định tự mình truyền rộng sự tốt lành của Đại Pháp ở chỗ mới này.

Tôi bắt đầu mua sắm vật tư, tìm kiếm trên mạng, tải về các thông tin liên quan, tự làm tài liệu Đại Pháp của mình, và lần lượt phân phát tại các khu vực.

Thông thường có khoảng hai đến bốn chục tòa nhà ở mỗi khu vực. Tôi đến mỗi tòa nhà, theo thứ tự một cách bài bản, và ghi chú cẩn thận để đảm bảo mình sẽ không tình cờ hay vô ý bỏ lỡ bất kỳ tòa nhà nào.

Khi tôi bắt đầu biết đến các đồng tu và nhận ra rằng họ chưa làm tốt việc hồng Pháp vì thiếu tài liệu, tôi đã cung cấp bất kỳ tài liệu nào họ cần và để họ tham gia vào những việc tôi đang làm.

Tuy nhiên, việc chăm sóc các nhu cầu thể chất của mẹ tôi rất phiền phức. Ngày qua ngày, tôi nhìn bà nằm bất lực trên giường, và nhìn tất cả công việc mình phải làm. Tôi bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi và thậm chí còn thấy khó chịu. Khi những cảm xúc đó nổi lên, tôi càng thấy mệt hơn, khó chịu hơn và sự oán giận đã len lỏi vào.

Chẳng bao lâu, tôi liên tục mắng mỏ con gái mình và tranh cãi với nó. Con gái tôi vì vậy đã trở nên tức giận và bắt đầu dùng những lời lẽ khó chịu và gây tổn thương đối với tôi.

Một lần nọ, con gái tôi chế giễu tôi: “Mẹ đi làm ba việc của mình, nhưng hãy nhìn vào cách mẹ tu luyện, cách mẹ tu khẩu, cách mẹ tu luyện tâm tính của mình đi!”

Không lâu sau đó, chẳng có lý do gì, tôi đột nhiên bị đau răng khủng khiếp. Toàn bộ răng đều bị đau. Toàn bộ hàm bên trái của tôi bị sưng lên. Cơn đau khủng khiếp kéo dài trong hai ngày. Nó đau đến nỗi tôi thậm chí không thể uống nước.

Tôi hướng nội. Tôi cảm thấy bàng hoàng trước thái độ của mình với con gái. Tại sao tôi lại khó khăn với nó như vậy?

Con gái tôi là một đứa trẻ ngoan và có ý thức. Năm 2000, khi tôi muốn đến Bắc Kinh thỉnh nguyện, cháu đã ủng hộ tôi. Năm 2001, tôi bị bức hại ở trại tạm giam. Cháu đã đến thăm tôi. Cháu khóc và thì thầm vào tai tôi: “Mẹ, con ủng hộ mẹ.” Từ năm 2002 cho đến nay, cháu thường giúp đỡ tôi cứu người.

Chính là các chấp trước và cái tình sâu nặng của tôi dành cho con gái đã mang lại những thứ bất hảo. Cơn đau răng của tôi là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng tôi phải chính lại bản thân trước khi có thể chính lại bất kỳ điều gì và mọi thứ xung quanh tôi.

Tôi ngay lập tức xin lỗi con gái tôi: “Mẹ xin lỗi, mẹ đã cãi nhau với con trong mấy ngày qua. Mẹ đã la mắng con. Mẹ đã sai. Hãy tha thứ cho mẹ.”

Con gái nói với tôi: “Mẹ, con cũng sai. Con xin lỗi mẹ.”

Tất cả đều nhờ chị

Kể từ đó, tôi giữ trong tâm lời giảng của Sư phụ:

“…phải tu một cách thực chất.” (Tiến đến viên mãnTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi không bao giờ buông lơi bất kỳ việc gì trong ba việc mà Sư phụ yêu cầu mỗi học viên. Tôi biết rằng cứu độ chúng sinh là vô cùng quan trọng trong con đường tu luyện của mình, nhưng tôi luôn nhớ đặt việc học Pháp là ưu tiên hàng đầu. Tôi luôn dành thời gian học Pháp.

Tôi đã chăm sóc mẹ mình trong sáu năm. Mặc dù bà không và không thể nói chuyện nhiều vì chứng mất trí nhớ, bà vẫn sẽ trả lời một hai câu hỏi mỗi khi tôi cố gắng trò chuyện với bà.

Vào năm 2005 khi tôi nhắc lại với bà về việc thoái đảng, bà đã khăng khăng dùng tên thật của mình để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tất cả tổ chức liên đới của nó.

Mẹ tôi biết rằng tôi – con gái của bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà biết rằng tôi đã chăm sóc bà rất chu đáo. Bà luôn sạch sẽ. Bà hoàn toàn không bị lở loét. Bà có thể ăn và ngủ. Bà luôn có nụ cười mãn nguyện trên gương mặt.

Vào ngày 12 tháng 7 năm 2014, ở tuổi 83, mẹ tôi đã thanh thản qua đời.

Chứng kiến sự ra đi thanh thản của mẹ, tất cả người thân và bạn bè đến chia buồn với tôi đều nói với tôi rằng: “Chị thật có hiếu. Tất cả đều nhờ có chị mà mẹ của chị hoàn toàn không đau khổ gì cả trong những năm cuối đời của bà.”

Một người dì nhận xét: “Cháu từng than phiền về những rác bẩn trong làng chúng ta. Cháu từng là một người thích gọn gàng như vậy. Nhìn cháu xem. Sáu năm qua cháu luôn chăm sóc cho mẹ sạch sẽ. Pháp Luân Công có thể thật sự thay đổi một con người!”

Người dì đó là một phụ nữ rất ngoan cố. Trước đây, bà đã nhiều lần từ chối việc tôi giảng chân tướng, nhưng cuối cùng bà đã thay đổi để nhìn nhận Pháp Luân Công một cách thiện chí.

Giờ đây, bà và cả gia đình mình, tất cả đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Cả những thành viên gia đình, người thân, và bạn bè khác; cũng như nhiều người ở quê tôi [cũng đã làm tam thoái].

Thực tế là thậm chí những người rất cố chấp và tiêu cực giờ đây trở nên tiếp thu và lắng nghe tôi giảng chân tướng.

Con xin gửi lòng biết ơn của con đến Sư phụ từ bi vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/11/310718.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/24/152220.html

Đăng ngày 15-09-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share