Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-5-2015] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã thành lập nhiều trung tâm tẩy não khắp Trung Quốc để bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị giam giữ trong một trung tâm tẩy não vào năm 2009.

Đó là một tòa nhà bốn tầng và toàn bộ tòa nhà được dùng cho việc tẩy não. Tôi đã bị biệt giam trong một căn phòng tối tăm ở tầng thượng. Có một cái bô trong phòng. Và một ngày bắt đầu từ 6 giờ sáng.

Những lính canh theo dõi chúng tôi 24 giờ một ngày theo ba ca. Mỗi ca trực đều có ba lính canh.

Tuyệt thực để phản đối bức hại

Tôi đã từ chối ăn hoặc uống. Tôi cảm thấy đói bụng vào ngày thứ ba.

Vào tháng 3, lò sưởi đã được tắt đi nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh vào ban đêm. Chiếc giường thì bẩn thỉu và kêu cót két theo từng cử động của tôi.

Lạnh, đói và cô đơn, tôi đã tự hỏi mình: “Có sợ không?” Tôi trả lời rằng: “Không, tôi có Sư phụ, cũng như những chúng sinh đang đặt vô hạn kỳ vọng vào tôi.”

Tôi nhớ Sư phụ giảng: “Họ thấy rất sốt ruột phải ăn gì đó, dục vọng thăng lên liền phải ăn, không ăn cảm thấy đói.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ đây chính là những cảm giác và dục vọng của con người. Chúng là những chấp trước cần phải loại bỏ trong tu luyện. Thể ngộ của tôi từ Pháp là chỉ khi chúng ta buông bỏ những thứ con người thì mới có những thứ của Thần.

Ngay lúc đó, một dòng năng lượng rót vào thân thể tôi. Tôi ngồi đả tọa song bàn, làm thế tay đơn thủ lập chưởng và phát chính niệm cường đại: “…Pháp Chính càn khôn; tà ác toàn diệt.” (“Hai thế tay phát chính niệm”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Các bóng đèn trong và ngoài phòng đều bị tắt hết. Bên ngoài có ai đó hét lớn: “Lạ quá! Tại sao đèn lại bị tắt hết vậy?”

Tôi vẫn tiếp tục. Những vòng tròn ánh sáng phát ra từ cơ thể tôi. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi được năng lượng bao quanh mình. Niềm hạnh phúc ngập tràn tâm tôi.

Vào ngày thứ tư, các lính canh cố gắng bảo tôi ngừng tuyệt thực. Giám đốc trung tâm đã đến cùng với ba lính canh và gây áp lực buộc tôi đi xuống tầng dưới để xem TV. “Ở nhà thậm chí tôi không xem TV.” Tôi bình tĩnh trả lời.

Lúc đầu, ông ấy trông rất nghiêm khắc. Khi tôi phát chính niệm để thanh trừ tà ác đằng sau ông ấy, ông đã thoải mái hơn. Cuối cùng, ông ấy nài nỉ tôi rằng: “Tôi biết cô không muốn xem các video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Vậy hãy xem bất cứ chương trình TV nào được không? Cô có thể chọn những gì cô muốn xem và chúng tôi sẽ cùng xem với cô. Nếu cô không muốn xem TV thì chúng ta chỉ cần đi xuống tầng dưới và nói chuyện thôi.”

Tôi nhìn ông ấy và mong rằng sinh mệnh ông sẽ được Đại Pháp cứu độ. Tôi đứng lên và đi theo họ xuống tầng dưới. Mặc dù không ăn uống trong bốn ngày nhưng tôi cảm thấy thân thể mình thật nhẹ nhàng.

Họ bật TV lên. Mọi người đã rời đi chỉ còn một phụ nữ ở lại. Cô ấy nói: “Hãy xem TV nào!” Tôi im lặng.

TV tắt ngúm khi cô ấy vừa ngồi xuống. Cô đứng lên, đi về phía cửa chính và gõ vào công tắc đèn: “Sao lại mất điện nhỉ? Hiếm khi mất điện mà.” Cô nhìn tôi và đã không nói gì thêm.

“Đại Pháp thật kỳ diệu”

Vào ngày tuyệt thực thứ năm, người lính canh trưởng nói: “Cô thật đáng kinh ngạc. Cô không ăn hay uống gì trong nhiều ngày nhưng cô vẫn có thể lau chùi sàn nhà. Tôi không thể sống nổi nếu bỏ ăn một bữa. Đại Pháp thật kỳ diệu. Tôi thực sự ngưỡng mộ cô đấy!”

Sau đó chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Tôi nói cho ông về Thiên lý “Thiện ác hữu báo”. Những ai bức hại các học viên sẽ bị quả báo. Đối xử tốt với các học viên Đại Pháp là đối xử tốt với chính mình.” Ông gật đầu đồng ý.

Cuối cùng ông nói với tôi rằng, vì sợ khơi dậy sự đồng cảm với các học viên cho nên các lính canh không được phép nói chuyện riêng với các học viên. Vì thế phải có ba lính canh có mặt cùng lúc. Ông nói thêm: “Tôi đã không sẵn lòng lắng nghe cô nhưng tôi cảm thấy rằng cô đang nói vì thật tâm muốn tốt cho tôi. Cảm ơn cô!”

Trong vài ngày sau đó, ông ấy luôn đặt nhiều câu hỏi với tôi và ông nghĩ rằng tôi thật thông minh. Tôi nói Đại Pháp đã ban cho tôi nhiều thông minh và trí huệ. Ông ấy nói ông tin điều đó.

Tôi đã kết thúc tuyệt thực vào ngày thứ sáu.

Ánh sáng vàng kim khắp nơi

Một sáng nọ tôi được yêu cầu phải chăm sóc một học viên khác đang tuyệt thực.

Anh không có thêm bộ quần áo nào khác, vì vậy tôi đã đưa quần áo dự phòng của tôi cho anh thay để tôi mang đồ anh đi giặt. Anh đã thì thầm với tôi: “Có đồ trong ống quần.” Tôi đưa tay tới ống quần thì phát hiện một mẫu vải nhỏ và đã cất vào trong túi mình.

Tôi đã giặt quần áo cho anh ấy. Quần đùi của anh rất bẩn, dính đều là đại tiện thấm cùng nước tiểu. Tôi cẩn thận giặt sạch tất cả. Những lính canh lặng lẽ quan sát. Người trưởng nhóm sau đó nói với tôi: “Khi cô đang giặt đồ, tôi để ý thấy mỗi cử động của cô đều rất thiện. Tôi cảm thấy thoải mái và bình hòa khi tôi ở gần cô. Tôi không hiểu tại sao.” Tôi đáp: “Tâm lương thiện của một học viên giống như vàng ròng.” Ông nói thêm: “Nó tỏa sáng khắp nơi.”

Mẫu vải nhỏ liệt kê tên của gần 30 người đã thoái ĐCSTQ và những tổ chức liên đới và vạch trần những trường hợp bị bức hại. Tôi khâm phục bạn đồng tu và cảm tạ sự che chở tỉ mỉ của Sư phụ đối với từng đệ tử.

Người nhóm trưởng nhận được lệnh mở các video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói với ông: “Ông đã biết rõ ràng đó là những lời dối trá. Nếu ông mở nó thì ông thật sự đang làm việc xấu. Nếu ông không muốn thực hiện nó, không ai có thể ép buộc ông, kể cả thủ trưởng của ông.”

Ông ấy nghi ngờ nhưng đã làm như tôi nói. Không ai chất vấn ông ấy. Niềm tin vào Đại Pháp của ông tăng lên. Ông ấy đã thoái ĐCSTQ.

Giảng chân tướng cho giám đốc trung tâm tẩy não

Giám đốc trung tâm tẩy não đã bức hại nhiều học viên, và ông ta khét tiếng ở địa phương vì hành ác. Ông ta nguyền rủa các học viên trong tất cả các cuộc bức thực. Ông đã liên tục tát vào mặt một học viên hơn 60 lần.

Một buổi sáng, ông ta đến từng cửa phòng giam và hét to những lời tuyên truyền và vu khống của ĐCSTQ vào phòng. Tôi đã nghe thấy và hiểu ông ta đang bị lừa dối như thế nào.

Khi ông ta mở cửa, tôi chào ông bằng một nụ cười: “Mời ông vào.” Ông ấy cũng cười. “Nghe có vẻ giống như đây là nhà cô vậy nhỉ. Cô thật lịch thiệp!” Tôi nghĩ thầm trong tâm: “Sư phụ bảo chúng ta đóng vai chủ đạo trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đây cũng không ngoại lệ.”

Ông ấy hỏi: “Cô vẫn tu luyện phải không?” Tôi đáp: “Tôi đã tin vào Chân – Thiện – Nhẫn ngay khi vừa nghe thấy. Tôi sẽ không bao giờ thay đổi.” Ông ấy nói: “Chân – Thiện – Nhẫn là tốt!” Tôi nói: “Vì ông cũng đồng ý Chân – Thiện – Nhẫn nên chúng ta không cần bãn cãi gì ở đây nữa.” Tôi nói tiếp: “Tôi biết có một điểm ông không hiểu, rằng Trời sẽ diệt ĐCSTQ.”

Ông ấy nhanh nhảu nói: “Cô làm chính trị và muốn cướp chính quyền.”

Tôi nói: “Tôi sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nếu tôi muốn chính trị và quyền lực. Tôi đã là quản lý cấp trung và là một ứng cử viên sáng giá cho một chức vụ cao hơn. Không có mâu thuẫn nào giữa việc tu luyện Đại Pháp và làm một lãnh đạo. Nhưng cuộc bức hại đã ép buộc tôi chỉ chọn một. Tiêu diệt ĐCSTQ là Thiên ý. Chúng tôi chỉ chuyển thông điệp đó để cứu người. Chúng tôi không ép buộc mọi người phải tin nó. Đây không phải là làm chính trị.”

Ông ta nói: “ĐCSTQ cấp cho cô đồ ăn, thức uống và tiền lương. Nhưng cô chống lại nó.”

“Không phải ĐCSTQ nói rằng dân chúng là áo cơm cha mẹ của nó sao? Tại sao ông lại nói rằng ĐCSTQ nuôi sống dân chúng?”

Ông ta nói: “ĐCSTQ cho tôi làm cán bộ nên tôi nói nó là tốt.”

Tôi nói với ông rằng: “Một cái cây mà gốc rễ của nó đã mục nát thì có thể đổ bất cứ lúc nào. Có phải là quá nguy hiểm khi đứng dưới nó không? ĐCSTQ giống như cái cây với gốc rễ mục nát đó. Chúng tôi không bảo ông phải đào nó lên hay kéo đổ nó. Chúng tôi chỉ muốn ông thoát khỏi nó để tránh khỏi nguy hiểm. Đây là vì sự an toàn và có trách nhiệm đối với cuộc đời của ông.”

Giải thể tà ác bằng chính niệm

Khi tôi sắp phát chính niệm, tôi đã nghĩ tôi sẽ gom tất cả tà ác trong khu vực chúng tôi trong lòng bàn tay và giải thể chúng. Ngay khi tôi bắt đầu, một học viên ở một phòng giam khác đã ở chỗ cửa sổ phòng mình và hô lên: “Phát chính niệm ngay đi! Tà ác đang đến.”

Cô ấy đã tuyệt thực và đang nằm trên giường. Tôi chưa từng nghe cô ấy nói và tôi chưa hề biết cô ấy có thể nhìn thấy các không gian khác. Tôi ít khi được nhìn thấy điều gì ở các không gian khác. Sư phụ đã khích lệ tôi tập trung nhiều hơn vào việc giải thể tà ác. Lúc đầu, tôi cảm thấy trường không gian thật u ám, nhưng nó dần dần được dọn sạch khi tôi đang phát chính niệm.

Một học viên bị mất trí và ngã xuống hành lang. Tôi đã nói với các lính canh: “Hãy nói với thủ trưởng các anh và yêu cầu ông ấy thả học viên đó về nhà.” Họ trả lời điều đó là vô ích. Chỉ có học viên bị chết mới được trả về. Tôi bảo với họ tôi sẽ yêu cầu ông ấy nếu như các anh không thể. Vào lúc đó, có người gọi tôi xuống tầng dưới, thủ trưởng của họ đang đợi tôi ở đó.

Giám đốc trung tâm đã nói ông ấy sẽ nói chuyện về lịch sử với tôi. Tôi lặng lẽ phát chính niệm và không nghe bất cứ điều gì ông ấy nói.

Khoảng 10 phút sau, ông ấy đứng lên đôi phút; trông ông ấy như là đang lạc mất dòng suy nghĩ của mình.

Tôi đi đến chỗ ông ấy và nói: “Ông đã làm xong rồi. Hãy đi lên lầu đi. Có người vừa mới ngất ở hành lang. Hãy để anh ấy về nhà ngay bây giờ. Ông sẽ gặp quả báo nếu để anh ấy chết.”

Ông ấy nói: “Hãy lên lầu và kiểm tra nào!”

Tôi liên tục phát chính niệm ở hành lang. Ông ấy đã gọi gia đình học viên đó đưa anh ấy về nhà sau khi ông rời buồng giam của người học viên.

Đường đường chính chính thoát khỏi trung tâm tẩy não

Các lính canh đề nghị tôi hối lộ để được thả sớm hơn. Tôi từ chối. Tôi biết rằng không ai có thể quyết định con đường tu luyện của tôi ngoài Sư phụ.

Hai tháng rưỡi trôi qua. Bảy trong số tám lính canh đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Người thứ tám nói anh ấy không phải là một đảng viên của ĐCSTQ. Tôi thật vui mừng bởi vì những sinh mệnh đó đã được cứu.

Cánh cửa mở ra và ba lính canh bước vào trong với sự vui mừng: “Nhanh thu dọn đồ đạc để về nhà nào!” Một người đưa ngón cái lên và nói với tôi: “Cô thật là tuyệt vời!” Người khác nói: “Tất cả chúng tôi đều tôn trọng cô!” Người cuối cùng nói: “Đây không phải là nơi tốt đẹp. Nhưng đừng quên ‘điều đó’ khi cô trở về nhà nhé!” Tôi hiểu ý anh ấy muốn nói là về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ của anh. Tôi nói: “Đừng lo. Tôi sẽ không quên đâu!”

Mỗi trải nghiệm tu luyện của tôi là một câu chuyện về việc Sư phụ chăm lo cho các học viên. Là một đệ tử, tôi chỉ có thể càng tinh tấn hơn trong tu luyện để báo đáp sự từ bi khổ độ của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/17/309454.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/14/151070.html

Đăng ngày 04-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share