Bài viết của đệ tử Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-5-2015] Tôi là một nông dân, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2003.

Năm 2009, lúc đó con gái tôi đang học năm cuối trung học và cần chúng tôi hỗ trợ để có thể thi tốt ở kỳ thi đầu vào đại học. Do đó, tôi và chồng đã thuê một căn hộ gần trường cháu và chuyển đến đó.

Tôi phát hiện ra mình có thai được khoảng một tháng sau khi chúng tôi chuyển chỗ ở. Tôi đã 42 tuổi và điều này hoàn toàn nằm ngoài mong đợi. Con gái tôi sớm vào đại học, và đây sẽ là con thứ hai của tôi, điều này vi phạm “chính sách một con” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Là những học viên, chúng tôi không sát sinh, vậy nên phá thai không phải là chuyện để bàn.

Đối mặt với những khổ nạn

Năm tháng sau, tôi đi kiểm tra trước khi sinh. Bác sĩ nói: “Đứa bé này gặp vấn đề rất nghiêm trọng về sức khỏe. Cô phải đi kiểm tra kỹ lưỡng hơn ở Trung tâm Sức khỏe Phụ nữ và Trẻ em Phủ Thuận.”

Bác sĩ nói với chúng tôi rằng nước khiến thận của thai nhi bị phồng lên và hậu môn không mở.

Chúng tôi bị chấn động và thắc mắc liệu bác sĩ có nhầm không. Vì vậy, chúng tôi đã làm thêm được một vài đánh giá, và mỗi đánh giá cho chúng tôi kết quả chẩn đoán tương tự.

Chuyên gia cuối cùng, tại Đại học Y Thẩm Dương, nói với chúng tôi rằng ông đề nghị phá thai vì không thể làm gì cho đứa bé được nữa. Ông nói: “Đứa bé sẽ cần cấy ghép thận và sau đó là phẫu thuật mở hậu môn. Nhiều khả năng, nó sẽ bị thiểu năng trí tuệ và cơ hội để nó sống sót là rất mong manh.” Ông đề xuất để chúng tôi phân tích nhiễm sắc thể đứa bé nếu chúng tôi không tin ông.

Chúng tôi ngồi bàng hoàng và quẫn trí trong phòng đợi. Sau đó, tôi nhớ lại một câu chuyện về một nữ học viên Đại Pháp trẻ đã đưa đứa con trai bị thiểu năng tới sân bay để đón nhà sáng lập Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí. Trước khi rời nhà, cô đã vẽ một chấm đỏ lên trán của cậu bé. Khi Sư phụ xuống máy bay, cậu bé xuất hiện trước Sư phụ với một bó hoa. Khi Sư phụ âu yếm xoa đầu cậu bé, chấm đỏ trên trán của cậu bé chuyển thành màu trắng. Cảnh này đã được các học viên chứng kiến và ghi lại qua những bức ảnh. Cậu bé trở nên vô cùng thông minh sau sự việc này.

Tâm tôi lập tức cảm thấy nhẹ hơn và tôi biết mình phải làm gì. Tôi phải giữ đứa bé này, và Sư phụ nhất định sẽ chăm sóc nó.

Chúng tôi tiếp tục học các bài giảng của Sư phụ, luyện các bài công pháp, giảng chân tướng về Pháp Luân Công, và phân phát các tài liệu thông tin về Đại Pháp.

Trước ngày sinh, tôi gặp một khảo nghiệm khác. Bác sĩ nói: “Đứa bé này có quá nhiều vấn đề về sức khỏe. Điều gì khiến cô muốn giữ nó? Thậm chí tôi còn cảm thấy lo lắng cho cô. Chuyên gia công nghệ siêu âm đã có hơn 30 năm kinh nghiệm, và cô ấy chưa từng mắc sai lầm. Thôi, vì cô đã muốn giữ đứa bé, tôi hy vọng cô có thể mang đến cho tôi tin tốt sau khi cô sinh.”

Tôi bảo ông ấy rằng tôi đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, vì vậy đứa bé sẽ khỏe thôi.

Một bé trai khỏe mạnh

Một tuần sau, tôi đã sinh con trai bằng phương pháp mổ. Cháu nặng gần 3,7 cân và chào đời với một tiếng khóc lớn và mạnh mẽ. Ngược lại với dự đoán của các bác sĩ, cháu đã tự đẩy được phân và nước tiểu ra trong vòng 24 giờ đầu tiên, cháu khỏe mạnh và đáng yêu như bao đứa trẻ khác.

Hai học viên đã đến thăm trong khi hai mẹ con chúng tôi vẫn ở trong bệnh viên và nói rằng đứa bé này thực sự là phúc lành trời ban. Họ đã đặt biệt danh cho cháu là “Phúc Nhi”.

Khi con trai tôi được một tháng tuổi, tôi đến gặp vị bác sĩ đã lo lắng cho gia đình tôi – để mang đến cho ông tin tốt lành. Tôi cho ông xem các bức ảnh siêu âm và ông đã bị chấn động. Ông cũng đưa các bức ảnh cho chuyên gia công nghệ xem và bà cũng bị chấn động như vị bác sĩ. Tôi bảo bà rằng tôi đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” hàng ngày, nhưng bà đã quá chấn động đến mức không hiểu được những tôi gì tôi đang nói.

Một năm sau, tôi quay trở lại gặp vị chuyên gia công nghệ và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bà kỹ lưỡng hơn. Lần này, bà lắng nghe và thậm chí đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà bảo tôi rằng bà không muốn là thành viên của ĐCSTQ khi nó sụp đổ, vì bất cứ ai là thành viên của nó cũng sẽ bị hủy diệt cùng nó.

Chính sách một con

Chồng tôi là một thợ đốn gỗ. Sau khi tôi trở về nhà được ba tháng, lãnh đạo lâm trường gọi chồng tôi lại và hỏi về đứa bé. Người đàn ông này đã mất bình tĩnh và nói: “Không ai ở lâm trường của tôi từng vi phạm chính sách một con. Giờ thì anh đã vi phạm rồi, vấn đề này sẽ bị cấp trên chú ý và tôi cũng sẽ gặp rắc rối.”

Cục lâm nghiệp đã quyết định phạt chúng tôi 10.000 nhân dân tệ. Nếu chồng tôi không trả khoản tiền phạt, anh sẽ bị mất việc.

Chi phí cho sinh nở và nằm viện của tôi là 5.000 nhân dân tệ. Ngoài ra chúng tôi còn phải trả khoản toàn học phí 10.000 nhân dân tệ cho con gái. Nhưng cuối cùng, Sư phụ đã giúp chúng tôi vượt qua khổ nạn này. Chúng tôi nhận được một hợp đồng thuê một lô rừng trong mười năm, năm năm đầu tiên chúng tôi được trả 5.000 nhân dân tệ. Một người đàn ông giàu có đã quyết định trả 10.000 nhân dân tệ để thuê lô rừng trong năm năm còn lại. Nhờ vậy mà chúng tôi đã có thể trả được khoản tiền phạt và cứu vãn công việc của chồng tôi.

Một lần nữa nhận được lợi ích qua tu luyện Đại Pháp

Khoảng bốn tháng tuổi, con trai chúng tôi bị sốt và không đi tiểu, bụng cháu sưng lên như cái trống. Chúng tôi đưa cháu tới bệnh viện địa phương và người ta đã truyền cho cháu ba loại thuốc khác nhau. Cháu đã bị dị ứng với tất cả các loại thuốc đó, và bệnh viện đã bảo chúng tôi đưa cháu về nhà.

Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Ngày mai là ngày khai giảng nhập trường đại học của con gái con và cũng là ngày con trai con tròn 100 ngày tuổi. Nhiều bạn bè và người thân của con sẽ đến thăm đứa bé. Xin Sư phụ hãy giúp con trai con sớm khỏe lên!” Tối hôm đó, sau khi tắm nước nước nóng cho cháu, con sốt của cháu đã giảm rõ rệt và cháu có thể đi tiểu trở lại. Sáng hôm sau, con trai tôi đã khá nhanh nhẹn trở lại với hai má hồng hào.

Nhiều bạn bè đã đến thăm chúng tôi và tôi đã chia sẻ với họ về sự phục hồi của con trai mình, rằng tôi phải cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp vì tất cả những lợi ích mà tôi đã nhận được. Tôi nói chuyện chi tiết với họ về Đại Pháp và tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ. Tất cả họ đều đã thoái.

Tuy nhiên, khổ nạn của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Được một vài tháng, con trai tôi lại xuất hiện nhiều triệu chứng bệnh và chồng tôi đã thắc mắc rằng liệu chúng tôi có nên đưa cháu đi gặp bác sĩ không.

Tôi nói: “Con của chúng ta đã qua nhiều thử thách lớn mà vẫn bình an vô sự. Sư phụ đang chăm sóc cho nó, vậy nên nó sẽ khỏe thôi.” Vẫn mất thêm bảy tháng trước khi con trai của chúng tôi khỏe mạnh trở lại.

Bất cứ khi nào tôi bày tỏ sự kính trọng của mình trước ảnh của Sư phụ, thì câu sau xuất hiện rõ ràng trong tâm trí tôi:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực.”

(Sư đồ ân, Hồng ngâm II)

Câu này đã giúp tôi bình tĩnh và kiên định vượt qua khoảng thời gian một năm bệnh tật của con trai tôi.

Con trai tôi bây giờ là một cậu bé rất khỏe mạnh. Bất cứ khi nào giảng chân tướng về Pháp Luân Công, tôi luôn kể cho mọi người câu chuyện của con trai mình. Tôi chưa gặp một người nào mà không quan tâm lắng nghe, và gần như tất cả những người nghe câu chuyện của tôi đều gọi đó là cổ tích thời hiện đại. Tôi cũng đã nói về việc thoái ĐCSTQ và giúp một số người thoái trong những năm qua.

Con trai tôi hiện giờ năm tuổi và đang học mẫu giáo. Bất cứ khi nào cảm thấy không khỏe cháu lại niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Một ngày, cháu nói rằng khi các bạn cùng lớp của cháu không khỏe, các bạn phải uống thuốc đắng hoặc bị tiêm rất đau, trong khi tất cả những gì cháu phải làm là niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Tôi đáp: “Con trai, chính Sư phụ và Đại Pháp đã cứu con!”

Đáp lại, cháu hợp thập và nói: “Con phải cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/31/309441.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/26/151267.html

Đăng ngày 31-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share