Bài viết của Liên Thành, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2015] Tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, nhưng vì những chấp trước người thường mạnh mẽ và ngộ tính thấp nên tôi đã mất một khoảng thời gian dài trước khi thực sự tu luyện Đại Pháp. Vâng, tôi đã biết Đại Pháp là tốt, nhưng tôi không biết về tu luyện hay hướng nội, chứ đừng nói đến có chính niệm. Tuy nhiên, Sư Phụ đã không từ bỏ tôi.

Mãi đến năm 2007, khi con gái tôi, cũng là một học viên, kết hôn với con trai một gia đình tu luyện, tôi mới thật sự bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Sự khích lệ từ Sư Phụ

Con gái tôi bị những người không biết chân tướng về Đại Pháp báo cảnh sát vì tu luyện Pháp Luân Công và đã bị bắt giữ vào ngày 9 tháng 1 năm 2009. Khi nghe được tin đó, tôi hoàn toàn bị sốc và tôi đã không thể ăn hay ngủ được. Tôi đã từng lo lắng đến phát ốm khi con tôi truyền bá Đại Pháp và phát tài liệu Đại Pháp cho mọi người. Lúc đó, tôi đã quẫn trí và không biết phải làm gì.

Sau đó, tôi đã tự hỏi bản thân mình sợ điều gì. Là một người phụ nữ đã có tuổi, sống chết không thành vấn đề đối với tôi. Tôi trấn tĩnh bản thân và phát chính niệm. Sau khi lặp đi lặp lại khẩu quyết nhiều lần, tôi đã bình tĩnh trở lại. Cơ thể tôi nhẹ nhàng và lần đầu tiên tôi có thể ngồi tư thế song bàn. Sau đó tôi nhận ra rằng là Sư Phụ đang khích lệ mình.

Cơn sốt của đứa trẻ lập tức biến mất

Mùa đông năm 2005, em trai tôi bị giam trong tù vì tu luyện Pháp Luân Công. Em dâu tôi bỏ đi và để đứa con trai bốn tuổi lại cho tôi. Cậu bé kêu đau đầu và đau họng. Cháu thấy rất nóng và dường như bị sốt.

Tôi bảo cháu tôi hãy học thuộc lòng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mặt cháu đỏ ửng và không thể mở mắt ra được. Nhưng cháu vẫn nhẩm : “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tôi xin Sư Phụ giúp trong khi đi lên tầng. Lên đến tầng bốn, tôi sờ mặt cháu thì thấy không còn nóng nữa.

Đánh dấu trong cuốn “Chuyển Pháp Luân” biến mất

Từ sâu thẳm trong tâm, tôi đã rất hối hận vì sự lơ là và ngang bướng của mình mỗi khi đọc đoạn sau trong “Chuyển Pháp Luân”:

“Những ai đã khai [mở] thiên mục trong chúng ta đều thấy rằng, cuốn sách này nhìn là thấy ngũ quang thập sắc, lấp lánh ánh vàng kim, mỗi chữ đều là hình tượng Pháp thân của tôi. Nếu tôi nói lời giả thì chính là lừa đảo mọi người; đường vẽ kia từ bút của chư vị là đen thui, chư vị dám tùy tiện vẽ lên đó là sao?” (Chuyển Pháp Luân)

Khi mới biết đến Đại Pháp, một học viên lớn tuổi đã nói với tôi không nên gạch chân hay đánh dấu gì vào cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đã nghĩ học viên này thật hơi thái quá và làm sao có thể đọc một quyển sách mà lại không đánh dấu những ý chính được. Tôi đã mở cuốn sách để tìm các ý chính ở tất cả mọi nơi và đánh dấu chúng. Sau đó tôi thực sự cảm thấy hối hận vì việc này.

Em gái tôi đã mượn cuốn Chuyển Pháp Luân nhưng không thể tìm thấy cuốn sách khi tôi đòi lại. Mãi cho đến tận tháng 7 năm nay khi em tôi dọn nhà mới tìm thấy và trả lại cho tôi. Khi tôi nâng cuốn sách trân quý trong tay, tôi đã chân thành hối lỗi: “Thưa Sư Phụ, con thực sự đã mắc sai lầm, con phải nghĩ cách để sửa chữa sai lầm ấy.” Khi tôi mở cuốn sách ra, các vết đánh dấu đã biết mất. Tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ, tôi đã khóc và thật không biết làm sao diễn đạt cảm xúc đó của mình.

Tiêu trừ nghiệp lực

Một học viên lớn tuổi đã gọi và la mắng tôi bằng những lời lẽ chỉ trích gay gắt và tàn nhẫn. Tôi cảm thấy rất buồn nhưng nghĩ là một người tu luyện, tôi phải chịu đựng và chỉ kiên nhẫn lắng nghe. Thay vì lắng xuống sau 30 hoặc 40 phút, cô ấy càng lúc càng nhận xét một cách gay gắt hơn.

Sau khi cô ấy dừng lại, tôi cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. Sau đó, tôi nghĩ rằng từ trước đến giờ tôi vô cùng tự hào về bản thân mình và là người có cá tính mạnh mẽ. Có lẽ, đây chính là lúc để tôi vứt bỏ chấp trước vào việc tự đề cao bản thân mình.

Trong giấc mơ tối hôm đó, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu vì một cục đờm mà mình không thể nhổ ra hay nuốt xuống. Cuối cùng tôi kéo nó ra và nhận thấy nó là một dải đờm màu xám đen, tôi ném nó xuống một ống cống. Khi thức dậy, tôi cảm thấy rất dễ chịu và nhận ra rằng Sư Phụ đã tiêu trừ nghiệp lực và tịnh hóa thân thể tôi. Con xin cảm tạ Sư Phụ.

Tìm thấy cuốn sách trân quý

Một người bạn của tôi muốn học các bài công pháp và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Nhưng tôi không thể tìm thấy cuốn sách đâu và bắt đầu hơi lo lắng.

Trên đường đến chợ, trong khi chờ xe buýt, tôi bắt đầu nói chuyện với một người lạ. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện và tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô ấy. Cô nói cô không thể ngủ ngon được, và có vấn đề về dạ dày. Tôi đã kể với cô về một vị bác sĩ trẻ tuổi có ông và cha đều là những thầy thuốc Trung y có tiếng ở địa phương. Anh ấy cũng không thể tìm ra biện pháp hiệu quả để chữa trị bệnh mất ngủ và chứng đau dạ dày của mình. Sau khi đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, anh ấy đã không còn lo lắng về bệnh mất ngủ và bệnh dạ dày nữa.

Cô ấy nói cô có một cuốn Chuyển Pháp Luân, và biết Pháp Luân Công là tốt, nhưng không có thời gian để đọc sách. Cô đã cho tôi quyển sách của cô ấy, và tôi vô cùng cảm ơn Sư Phụ đã giúp tôi có quyển sách này cho bạn tôi.

Niệm Pháp tiêu tan mọi oán hận

Khi tôi còn sống cùng con gái, tôi luôn cảm thấy cháu thiếu chín chắn và thường xuyên quát mắng cháu. Do đó, chúng tôi thường xuyên cãi nhau và điều đó thường kích động đến cảm xúc của tôi. Tôi nhớ lại tất cả những đau đớn, khổ sở mà người cha bạo lực của con bé đã mang đến cho tôi.

Tôi càng ngày càng buồn bã và trong đầu tiếp tục suy nghĩ về nhiều thứ, dùng tình cảm và lý lẽ của người thường. Có những lúc tôi đã nghĩ đến tự tử. Nhìn lên bầu trời, tôi vô cùng tức giận.

Tính cách tôi vốn mạnh mẽ và nóng nảy. Tôi cảm thấy những đau khổ và bất công tôi phải chịu đựng rất khó để giải thích, cũng rất khó để kìm nén. Sau đó, một bài thơ Hồng Ngâm của Sư Phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu”

(Vô Tồn, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Sống chẳng truy cầu

Chết không lưu luyến

Sạch bong vọng niệm

Tu Phật không khó

Tôi liên tục nhẩm lại bài thơ và tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Tôi càng đọc càng cảm thấy thoải mái và thư giãn, và vấn đề của tôi trở nên quá bình thường. Liệu có phải tâm tôi không thuần tịnh? Đây có phải lý do khiến tôi có những suy nghĩ sai lầm? Tôi muốn vứt bỏ tất cả những suy nghĩ bất chính không phù hợp với Pháp. Đột nhiên tôi cảm nhận được tâm trí mình trở nên rộng mở.

Một lần khác, khi những chấp trước người thường nổi lên, tôi nhận thấy vô cùng khó khăn, cay đắng và khó chịu. Khi tôi càng lúc càng cảm thấy đau khổ, một bài thơ khác của Sư Phụ trong Hồng Ngâm II hiện ra trong tâm trí tôi:

“Đại giác bất úy khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Đại Giác không sợ khổ

Ý chí kim cương đúc

Không chấp vào sinh tử

Thanh thản Chính Pháp lộ

Một đám mây u ám khác lại biến mất.

Khi hướng nội bằng cách chiểu theo các Pháp lý, tôi nhận ra rất nhiều chấp trước người thường. Tôi nhận thấy tâm mình không thanh tịnh. Tôi nhận ra mình rất hay chỉ trích những lỗi lầm của người khác và sau đó đánh giá họ bằng những đạo lý của người thường. Tôi hướng nội sâu hơn, sâu hơn và nhận ra chấp trước oán hận. Tôi phải loại bỏ chúng.

Sư Phụ đã dạy chúng ta rằng không có gì là ngẫu nhiên trên con đường tu luyện và cuối cùng tôi đã hiểu ra ý nghĩa sâu sắc của Pháp lý này. Chỉ bằng cách chiểu theo Pháp, chúng ta mới có thể có chính niệm, chúng ta có thể đề cao và có thể vận dụng Pháp lực. Phật Pháp là vô biên.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả lòng cảm kích của tôi dành cho Sư Phụ. Tôi sẽ học Pháp thật tốt, phát chính niệm và giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Tôi sẽ tịnh hóa bản thân mình bằng việc chân chính tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/12/309730.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/7/20/151631.html

Đăng ngày 24-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share