Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 29-5-2015] Bài chia sẻ của một học viên trong Pháp hội New York 2015 có tựa đề “Thức tỉnh và học cách tu luyện” đã khiến tôi chú ý.

Anh nói: “ Tôi dùng Đại Pháp để có được trạng thái khỏe mạnh, hay cụ thể hơn là tôi sử dụng Đại Pháp như một loại thuốc. Khi tôi học Pháp, tôi truy cầu sự yên bình và thanh tỉnh trong tâm mà một người cảm nhận được sau khi học Pháp.”

Sau Pháp hội, tôi hướng nội và suy nghĩ về mục đích căn bản trong tu luyện của bản thân mình. Tôi tự hỏi mình có vấn đề tương tự là lợi dụng Đại Pháp để truy cầu tâm trí được bình an hay không. Tôi thắc mắc rằng tại sao mình lại tu luyện và tại sao mình không còn tu luyện nghiêm túc như thuở đầu nữa. Sau đó, tôi tình cờ nhìn thấy một câu trong bài chia sẻ của một học viên, anh viết: “Danh và lợi không bền lâu.”

Ngay lập tức, tôi lần đầu tiên hoàn toàn nhận ra một chấp trước căn bản ẩn giấu rất sâu.

Đào sâu

Tôi bắt đầu tu luyện cách đây một năm vì tôi thấy những thứ của người thường quá vô thường và không lâu bền. Tôi không muốn bị mắc kẹt trong tình và các rắc rối với người thường như vui, buồn, gặp gỡ và chia tay, vì những thứ này khiến tôi cảm thấy rất đau khổ; vì vậy, tôi muốn loại bỏ các chấp trước của tôi vào danh, lợi, tình từ đó đạt đến thanh tĩnh, tự tại, vô chấp.

Tôi nhận ra rằng, trong một thời gian dài, việc tu luyện của mình [phần lớn] là dựa trên việc từ bỏ những thứ của người thường vì chúng không vĩnh cửu và tôi không thể mang chúng theo. Chiểu theo cái logic này, sau khi [đạt được] thanh tĩnh, tự tại và vô chấp thì tôi [sẽ] là gì đây. Nói cách khác, thay vì tu luyện bản thân và loại bỏ các chấp trước của mình dựa trên sự vị tha và việc cứu độ chúng sinh, tôi tu luyện bản thân chỉ để tránh bị danh, lợi, tình của người thường làm đau khổ.

Tôi thấy đây là một biểu hiện của sự ích kỷ của cựu thế lực, tập trung vào giải thoát cá nhân. Điều này giống như lợi dụng Đại Pháp để đạt được những mục tiêu ích kỷ của mình. Vì vậy, mục đích căn bản của tu luyện của tôi là không thuần tịnh, điều đó cũng giải thích tại sao theo thời gian, trong nhiều năm tu luyện của mình tôi lại trở nên thụ động và chán nản, sự quyết tâm đối với tu luyện bản thân yếu dần, và nhiệt huyết “tu luyện như thuở ban đầu” biến mất.

Vì vậy [việc] làm ba việc đã trở thành một công việc chạy theo hình thức đối với tôi, tôi không có một nhận thức cao hơn đối với các nội hàm của Đại Pháp.

Tôi chỉ đắc được hiểu biết nông cạn về Pháp và không thể đề cao nhận thức của mình một cách lý trí. Tôi bị mắc kẹt trong nhận thức về Đại Pháp ở tầng thứ thấp hơn và ôm giữ những cảm giác tốt về thanh tĩnh và tự tại được trải nghiệm sau khi loại bỏ các chấp trước. Tôi nhận được khen ngợi từ người thường và sự ủng hộ từ các đồng tu đối với các hạng mục Đại Pháp, vì vậy mà tôi nảy sinh tâm hoan hỉ, hư vinh và hiển thị. Tôi dần bị chấp trước đối với danh.

Giờ đây, tôi hiểu rằng nếu các chấp trước căn bản của người tu luyện không được loại bỏ, các chấp trước mới sẽ tiếp tục nảy sinh và cản trở việc tu luyện của người đó. Ngay khi nhận ra mục đích căn bản trong tu luyện của mình là không thuần tịnh, tôi trở nên minh bạch về sứ mệnh của mình. Tôi cảm thấy phía thần của mình mạnh lên, năng lượng của tôi trong lúc phát chính niệm trở nên rất thuần tịnh.

Theo nhận thức của cá nhân tôi, chỉ khi mỗi thời khắc trong tu luyện của chúng ta đều tập trung vào cứu độ chúng sinh và sự vị tha – không một chút truy cầu nhận được hồi báo từ Đại Pháp – thì hết thảy những gì chúng ta làm mới có ý nghĩa, mới có lực lượng. Chỉ như vậy, chúng ta mới có thể cứu người và xứng đáng với danh hiệu Đệ tử Đại Pháp.

Xin các đồng tu hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/29/310129.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/7/10/151469.html

Đăng ngày 14-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share