Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2015] Nỗi oán hận cay đắng của tôi đối với gia đình chồng kéo dài suốt 18 năm qua cuối cũng đã được hóa giải, cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp.

Hai vợ chồng tôi kết hôn vào năm 1971. Chúng tôi được phân một căn hộ trong khu nhà ở xã hội, ở đó tôi đã sinh được hai bé gái. Sau đó, mẹ và hai người em trai chưa kết hôn bên chồng đã dọn về ở cùng chúng tôi.

Bất hạnh thay, ba năm sau đó, chồng tôi bị chẩn đoán u não ác tính. Trong ba năm kế tiếp, hầu hết thời gian anh phải nằm viện.

Tôi kiệt sức vì phải một thân một mình chăm sóc chồng và nuôi nấng con nhỏ. Thu nhập của hai vợ chồng không cao. Vì phải chi trả tiền điều trị, nên chúng tôi dần lâm vào cảnh nợ nần.

Tôi rất muốn mẹ và hai người em bên chồng đang chung sống cùng chúng tôi dưới một mái nhà giúp đỡ tôi, thậm chí chỉ là chăm sóc chồng giúp tôi một ngày, hay động viên tôi về mặt tinh thần.

Nhưng không như mong muốn, điều tôi nhận được là sự ghẻ lạnh, chỉ trích, và thóa mạ.

Năm 1976, chồng tôi cận kề cái chết. Nhà chồng tôi muốn chiếm căn hộ trong trường hợp chồng tôi không qua khỏi, nên họ đã giả vờ giúp đỡ tôi. Họ khuyên tôi nên tìm kiếm cuộc sống riêng cho mình khi tôi vẫn còn trẻ, và chuyển đi nơi khác, ly dị chồng, và trao lại đứa con gái lớn để họ nuôi nấng. Tôi đã thẳng thừng từ chối.

Khi gia đình chồng tôi không đạt được thứ mà họ muốn, họ bắt đầu gây khó dễ cho tôi. Các em chồng tôi bắt đầu hạch sách tôi trong việc ăn uống. Mẹ chồng tôi đánh đập các con tôi, quở trách tôi, tóm lại là cố làm cho cuộc sống của tôi khốn khổ. Đôi khi, mẹ chồng tôi còn mời những người không đáng tin cậy đến để ra oai và hăm dọa làm hại tôi về mặt thể xác.

Cuối cùng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác là viện đến sự giúp đỡ của các tổ dân phố, các đồn cảnh sát, các cơ quan tư pháp, nhưng đều không có kết quả. Tuy vậy, các quan chức đó sợ tôi có thể bị làm hại, nên họ đã thuyết phục tôi để lại con nhỏ [cho nhà chồng tôi] trong thời gian này.

Khi thấy tôi do dự, họ đã thất vọng nói: “Cô không hiểu hạng người này họ là ai à? Ai có thể bảo đảm cho cô được an toàn? Nếu cô không rời đi, không sớm thì muộn chúng tôi cũng sẽ phải đến đây để khiêng xác cô đi thôi.”

Không lâu sau, gia đình chồng tôi đã bắt cóc con gái lớn của tôi ở trường học và đưa cháu đi.

Tim tôi như bị dao cắt! Quả thực là tôi hận họ đến thấu xương!

Mười ngày sau khi bị ép phải rời khỏi nhà, tôi nhận được thông báo từ đơn vị công tác rằng chồng tôi vừa qua đời.

Tôi vội vàng trở về nhà nhưng gia đình chồng tôi đã đưa thi thể của chồng tôi đi hỏa táng.

Tôi hoàn toàn suy sụp trong nỗi buồn và sự oán hận. Tôi khóc nhiều đến nỗi ngất lịm đi. Khi tôi đi đến nơi, chỉ có con gái lớn năm tuổi khóc cạnh tôi. Đồng nghiệp từ đơn vị công tác cũng rơi nước mắt cảm thông và phẫn nộ thay cho hai mẹ con tôi.

Sau đó, tôi biết chuyện gia đình chồng tôi đã tuyên bố rằng toàn bộ tiền chi cho tang lễ là lấy từ tiền lương của chồng tôi, còn căn hộ của tôi bị đơn vị công tác thu hồi đề phòng trường hợp gia đình chồng tôi tuyên bố rằng họ cũng đồng sở hữu căn hộ.

Gia đình chồng tôi thậm chí còn lấy đi toàn bộ phiếu ăn mà chúng tôi cần dùng để mua thực phẩm.

Để tiếp tục xúc phạm làm tổn thương tôi, hai người em chồng tôi còn đi đến đơn vị công tác của tôi để lan truyền tin đồn rằng tôi ngược đãi chồng mình, rằng con gái thứ hai của chúng tôi là con riêng của tôi với nhân tình, và rằng họ sẽ đánh đập tôi thậm tệ để trả thù cho anh trai mình.

Một số người thực sự đã tin vào những lời dối trá thô bỉ đó.

Lòng tôi đầy oán hận và mong muốn trả thù. Tôi đã đệ đơn khởi kiện họ. Vụ kiện kéo dài đến hai năm, và mặc dù tôi thắng kiện, nhưng tôi chỉ giành lại được ngôi nhà và con gái lớn của mình.

Kể từ đó, tôi và các con của tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình chồng.

Hơn chín năm kể từ khi tôi về làm dâu nhà chồng, về cơ bản là tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Tôi mới chỉ 30 tuổi nhưng tóc của tôi đã ngả bạc. Tôi bị bệnh mất ngủ, chóng mặt, tim đập nhanh, thiếu máu cơ tim, hạ đường huyết, hạ huyết áp, u xơ tử cung, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, rối loạn thần kinh tự trị. Tôi thành ra rất rễ cáu gắt.

Để sinh tồn và vì lợi ích của con gái, tôi thề tôi sẽ sống cho dù cuộc sống có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa.

Để điều trị và chữa bệnh, tôi dùng thuốc Tây y, tìm các phương thức trị liệu bằng thảo dược Trung y, học nhiều môn khí công, và tin Phật giáo, nhưng vẫn vô vọng.

May mắn Đắc Pháp

Năm 1996, khi tôi đang vô cùng tuyệt vọng, thì một người bạn đã đưa cho tôi cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” và nói với tôi rằng [đây là cuốn sách chỉ đạo tu luyện], mang lại sự khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.

Khi tôi mở cuốn sách ra tôi nhìn thấy ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi không cầm nổi nước mắt. Tôi cảm thấy giống như đứa trẻ đang bị lạc và cuối cùng đã tìm được đường về nhà.

Đại Pháp đã chữa lành các vết thương trong tâm và làm tan biến mọi thù hận trong tôi. Thay thế sự bất mãn bằng lòng biết ơn. Sự tuyệt vọng đã biến thành niềm vui. Làn da xanh xao và tiều tụy đã chuyển sang sắc hồng. Mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Cân nặng của tôi đã tăng lên.

Đại Pháp đã giúp tôi minh bạch ý nghĩa của đời người. Tôi biết căn nguyên sâu xa của sự oán hận của tôi với gia đình chồng là do nghiệp lực.

Sư phụ giảng:

“…Nếu chư vị không thể yêu thương kẻ thù của mình thì chư vị tu luyện bất thành.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston năm [1996]) (Tạm dịch)

Những lời giảng của Sư phụ đã giải khai nỗi oán hận kéo dài suốt 18 năm của tôi với gia đình chồng.

Tôi đưa các con tôi đến thăm mẹ và các em trai của chồng, kết thúc 18 năm cắt đứt liên lạc. Khi mẹ chồng tôi qua đời, tôi cùng các con gái đã đến dự lễ tang của bà.

Khi chị chồng tôi bị đau ốm sau khi nghỉ hưu mà không có người chăm sóc, các con gái tôi thu xếp để đưa chị ấy vào viện dưỡng lão và chi trả mọi chi phí. Chúng tôi luôn tới thăm chị ấy và mang theo những món ăn mà chị ấy ưa thích.

Khi một trong số hai người em trai của chồng tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, các con gái tôi đã giúp cậu ấy bất cứ thứ gì mà cậu ấy cần. Khi người em chồng còn lại mắc bệnh tiểu đường, hai con tôi cũng thường xuyên qua thăm hỏi. Hành động rộng lượng đó của các con tôi đã khiến hai người em chồng tôi vô cùng xúc động và bắt đầu cảm thấy tội lỗi về những gì mà mình đã làm trước kia.

Cách đây hai năm, khi bố tôi mất, các con của các em trai của chồng tôi đã cố làm mọi việc có thể để trả ơn chúng tôi. Hành động của họ cũng đã khiến người mẹ ngoan cố và chị của tôi cảm động.

Giờ đây chúng tôi thường xuyên thăm hỏi nhau. Tôi luôn nhớ chia sẻ với họ các tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kể với họ về tất cả những cải biến về thể chất của tôi kể từ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giải thích với họ lý do tại sao tất cả chúng ta cần phải tuyên bố thoái xuất khỏi Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tôi nhắc nhở họ hãy nhớ và thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Những chuyển biến của tôi đã khiến họ thay đổi. Khi tôi bước sang tuổi 66, khoảng 20 người trong gia đình chồng tôi đã đến chúc mừng sinh nhật tôi. Họ thậm chí còn làm tặng tôi một chiếc bánh sinh nhật rất to. Tất cả chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau.

Bất hòa suốt 18 năm giữa tôi và gia đình chồng cuối cùng cũng được hóa giải. Tất cả là nhờ Pháp Luân Đại Pháp.

Cảm tạ Đại Pháp! Cảm tạ Sư tôn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/17309424.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/22/150683.html

Đăng ngày 19-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share