Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 21-05-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi bước sang tuổi 30. Đó là vào năm 1995. Vì còn khá trẻ so với các bạn đồng tu, tôi đã tình nguyện đạp xe 15 dặm lấy kinh sách và tài liệu Đại Pháp cho nhóm. Tôi thường xuyên tham gia chia sẻ, gặp gỡ điều phối viên các vùng lân cận, tới các thôn giúp họ mở điểm luyện công.

Từng thời khắc nan nguy đều chiểu theo Pháp

Sau hai năm điểm luyện công của chúng tôi bị giải tán vì bức hại, đó là mùa thu năm 2001, tôi thấy một số đồng tu đã tham gia vào các hoạt động của người thường, vài người chơi bài hàng ngày. Tôi nghĩ rằng nếu tiếp tục buông lơi họ sẽ bị tụt hậu trong tu luyện.

Sau khi chia sẻ vấn đề trên với một vài học viên, chúng tôi quyết định thành lập một điểm luyện công. Điều đó sẽ giúp chúng tôi học Pháp và luyện công thường xuyên, nhưng tôi có quan ngại về vấn đề an toàn. Điều gì sẽ xảy ra nếu học viên bị bức hại vì tới điểm luyện công? Ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Sau nhiều ngày tinh tấn học Pháp, chúng tôi ngộ ra rằng điểm luyện công là một hình thức tu luyện mà Sư phụ đã ban cho chúng ta. Miễn là nó phù hợp với Pháp, cựu thế lực không thể can nhiễu hay bức hại chúng ta.

Ngoài ra, Sư phụ nhiều lần yêu cầu chúng ta học Pháp nhiều hơn. Khi một người học Pháp nhiều, họ có thể chiểu theo Pháp vào những thời khắc hiểm nguy, không bị dao động hay do dự.

Không hề lo sợ khi mở lại điểm luyện công

Trước cuộc bức hại, điểm luyện công của chúng tôi mở tại nhà hai vợ chồng người học viên lớn tuổi. Họ đồng ý mở tại nhà của họ một lần nữa.

Vài lần đầu tới điểm luyện công, chồng tôi rất lo vì mọi người có thể cho rằng tôi là điều phối viên.

Lần đầu tiên chúng tôi tổ chức một nhóm luyện công ngoài trời, chồng tôi hỏi ai là người tổ chức. Không muốn đổ lỗi cho người khác, tôi nhận mình đã làm. Anh rất tức giận và đánh tôi. Nhưng tôi đã quyết tâm và nói: “Em có Sư phụ và Pháp. Miễn việc phải làm là chính, em sẽ làm việc đó. ”

Vào lúc đó, tôi không ngộ ra rằng cựu thế đã thao túng anh. Khi ngộ ra vấn đề, tôi đã phát chính niệm để loại trừ các nhân tố tà ác và anh ngừng can nhiễu tôi.

Lúc đầu, chỉ có ba hoặc bốn học viên tới điểm luyện công. Sau vài tháng, nhiều học viên có thể vượt qua sự phản đối của gia đình tham gia vào điểm luyện công của chúng tôi. Chúng tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho gia đình các học viên. Cuối cùng hầu hết các học viên trong làng thường xuyên tới điểm luyện công.

“Hãy để họ luyện công ôn hòa ở đây”

Điểm luyện công của chúng tôi đã hoạt động êm đẹp từ năm 2001.

Cán bộ thôn tới vào những ngày lễ và những ngày nhạy cảm để kiểm tra các học viên tại điểm luyện công. Khi nhìn thấy tất cả mọi người, họ nói: “Họ ở đây hết. Đừng làm phiền họ. Nếu chúng ta không để họ tu luyện ở đây, các học viên sẽ đi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện. Hãy để họ tu luyện hòa ái ở đây. ”

Các học viên tại điểm luyện công của chúng tôi học Pháp và luyện công thường xuyên. Chúng tôi cũng định kỳ học Pháp và chia sẻ nhận thức của chúng tôi với các học viên từ các thị trấn khác.

Các quan chức bỏ cuộc

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi đã thường xuyên bị các quan chức từ các cơ quan chính phủ và cảnh sát nhiều nơi sách nhiễu.

Một cán bộ thôn đã gặp tôi vào tháng 11 năm 1999 và cho biết: “Công an đang theo dõi chị. Lần này phải làm những gì họ yêu cầu nếu không chị sẽ bị đưa đến một trại tạm giam. ”

Tôi đã không biết phải làm cách nào để chống lại cuộc bức hại, nhưng tôi đã không sợ. Tôi biết rằng mình không thể thuận theo yêu cầu của họ. Tôi mặc một chiếc áo khoác to, đi giày, và đã sẵn sàng để họ bắt đi.

Tại cơ quan chính quyền thôn, tôi đã trung thực trả lời nhiều câu hỏi của họ và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Một lúc sau một cán bộ cho biết: “Chúng tôi không thể thuyết phục chị. Đừng hỏi xem liệu chị ấy có tu luyện hay không. Một người như chị ấy thật rắc rối dù chúng ta có đưa chị ấy đi đâu. Nên để chị ấy về nhà. ”

Một lần khác, một nữ cán bộ trẻ từ Đoàn Thanh niên tới nhà cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói chuyện với cô ấy một lúc lâu. Khi rời đi, tôi đề nghị cô ấy quay lại khi có thời gian.

“Cuối cùng tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng chị nếu tôi quay trở lại thôi. Chị rất có sức thuyết phục.” Cô nói.

“Không phải tôi có sức thuyết phục, mà là vì Đại Pháp thực sự tốt.” Tôi nói với cô ấy: “Tất cả mọi việc học viên làm đều tốt cho gia đình và xã hội.”


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/29/150813.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/21/309752.html

Đăng ngày 01-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share